Hơi thở nóng rẫy phả lên mặt Tô Kiến Thanh. Chưa bao giờ cô ở gần anh đến vậy, gần đến mức có thể nhìn rõ đôi mắt anh.
Kỳ Chính Hàn rủ mắt, chóp mũi chạm vào cô. Môi mỏng của anh lướt qua khóe môi mềm ướt, chút ngứa ngáy nhẹ nhàng khiến cô run lên trong lòng anh.
Một bàn tay rắn rỏi đặt trên eo, đỡ lấy thân thể mềm nhũn của cô.
Nhưng anh vẫn chưa thỏa mãn, chưa đủ.
Một lần nữa anh xâm chiếm đôi môi ấy, mềm mại, ngọt ngào, mỗi lần nếm thử lại càng khiến người ta khát khao hơn.
Tô Kiến Thanh ngoan ngoãn nhắm mắt.
Hơi nóng cuộn trào, cô bị anh nhấn chìm.
Giữa lúc củi khô bốc lửa, chẳng ai để ý đến cái trán bóng loáng đang áp sát vào cửa kính xe. Mãi đến khi một giọng trẻ con lanh lảnh vang lên, chấn động cả con hẻm.
"Mẹ ơi! Có người hôn nhau trong xe kìa!"
Tô Kiến Thanh giật mình hét lên, tìm chỗ trốn theo bản năng. Cô vội vã rúc xuống, vùi mặt vào lòng anh, thân thể hơi run rẩy.
Kỳ Chính Hàn liếc ra ngoài qua khe cửa kính, nhìn đứa nhóc nghịch ngợm kia. Tiếng chân lộp cộp vang vọng một lúc lâu rồi mới xa dần về cuối con đường. Một lát sau, bên ngoài chỉ còn lại tiếng gió lạnh gào thét.
Anh vỗ nhẹ lên vai cô: "Đi mất rồi."
Cô không động đậy.
Anh nhéo vành tai nóng ran của cô: "Dậy đi."
Cô vẫn bất động, nhưng đã bình tĩnh hơn và không còn run rẩy nữa. Nằm trong lòng anh, nhìn cô chẳng khác gì một chú thỏ con hoảng hốt tìm chỗ trú ẩn.
Kỳ Chính Hàn bật cười, giọng nói trầm thấp, từ tính: "Sao thế này?"
Anh cầm lấy cổ áo Tô Kiến Thanh, kéo cô lên, tỉ mỉ quan sát gương mặt đỏ bừng kia.
Thú vị hỏi: "Nụ hôn đầu à?"
Tô Kiến Thanh lập tức quay đi, né tránh ánh mắt anh.
Anh không chịu buông tha, tiếng cười nhợt nhạt: "Lại để anh chiếm lời rồi phải không?"
Lần đầu tiên cô bị anh hỏi đến mức á khẩu. Một lúc lâu sau, Tô Kiến Thanh mới đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời, ngáp một cái rồi nói: "Gọi chú Hà về lái xe đi, em buồn ngủ lắm rồi."
Kỳ Chính Hàn không để tâm, chỉ nắm lấy bàn tay cô, đầu ngón tay chậm rãi lướt trên làn da mềm mại. Anh lặng lẽ quan sát sắc mặt Tô Kiến Thanh, nhẹ nhàng vuốt lại lọn tóc bướng bỉnh sau tai.
Sau đó, môi anh khẽ nhếch lên như đang hồi tưởng điều gì, đầu ngón tay chạm nhẹ vào bờ môi căng mọng, giọng nói hơi nhỏ, ám muội.
"Còn tuyệt vời hơn sự mường tưởng của anh."
Cô mím môi, xấu hổ không nói nên lời, gò má càng đỏ hơn.
Kỳ Chính Hàn lại cất tiếng: "Về với anh nhé?"
Cô đã từng nghĩ đến tình huống này, lập tức lắc đầu: "Em không quen chỗ lạ."
Anh kéo cô vào lòng, môi lướt nhẹ qua vành tai: "Còn anh thì không, anh sẽ qua chỗ em."
Tô Kiến Thanh trừng mắt nhìn anh với vẻ khó tin: "Em chưa thấy ai mặt dày như anh cả, chẳng biết khách sáo là gì."
Cô thấy đôi mắt anh cong lên như mảnh trăng non, ý cười ẩn hiện trong bóng tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!