Chương 7: (Vô Đề)

"Anh thật sự muốn?" Trịnh Hy nhướn mày nhìn hắn.

Phùng Doãn Kha cắn môi dưới, lắc lắc đầu.

Hắn không muốn...

"Vậy sao muốn ly hôn?"

"Vì em!"

Trịnh Hy nhíu mày " Tôi?"

"Em không thích anh!"

"Ừ ?"

"..."

Hắn không nói tiếp, cúi thấp đầu xuống, cô không nhìn ra hắn có biểu cảm gì cả.

Trịnh Hy thở hắt

"Đúng là ba mẹ anh đề nghị tôi ly hôn với anh."

Tiếng sấm nổ rền vang ngoài trời... Trong phòng, ánh đèn le lói hắt lên cửa sổ, in bóng phảng phất hai người.

Phùng Doãn Kha mím môi, có vẻ như... lời nói của Phùng Doãn Kiệt là thật rồi... Cô ấy sẽ...

"Nhưng tôi từ chối."

"Em... em vừa nói gì?" Phùng Doãn Kha ngẩng đầu lên, đôi mắt hấp háy tia sáng.

"Tôi từ chối!"

"Em... vậy là... anh... anh..." Hắn lắp bắp không thành lời.

Tai hắn có nghe lầm không? Cô ấy vừa nói từ chối đúng không??? Cô ấy thật sự không ly hôn với hắn sao?

"Dù không thích, nhưng anh vẫn là chồng của tôi!" Cô xoa đầu hắn, thở dài "Là Phùng Doãn Kiệt nói với anh à?"

Cô chưa nói với hắn, trong khoảng thời gian cô nói chuyện với ông bà Phùng thì không thể có chuyện hắn nghe lén được! Mà lúc cô đi tìm hắn, thì lại thấy hắn với Phùng Doãn Kiệt đánh nhau... Cô cũng nôm na hiểu được lí do tên dở hơi này gây lộn rồi.

Phùng Doãn Kha nở nụ cười tươi rói, rất hưởng thụ cảm giác được xoa đầu.

Trên mặt còn hiện rõ hàng chữ: xoa nữ đi, xoa nữa đi!

Trịnh Hy"..." tên này cầm tinh con chó à?

Phùng Doãn Kha len lét nhìn cô, đưa tay giật nhẹ góc áo " Tiểu Hy, em... sẽ không ly hôn với anh đúng không?"

"Hiện tại thì chưa, tương lai không biết!" Cô hờ hững đáp.

Sắc mặt hắn xị xuống, trề môi ra.

Trịnh Hy cười nhẹ, vỗ vào mặt hắn

"Bỏ cái mặt ấy đi.

Anh đi ngủ đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!