Trịnh Hy lườm hắn thiếu điều bắn ra đạn.
Phùng Doãn Kha rụt đầu, nơm nớp lo lắng.
Cô cần chiếc nhẫn to hơn, đặt chiếc hộp gỗ xuống, thô bạo kéo lấy tay hắn rồi đeo vào
"Có chật không?"
Phùng Doãn Kha như chết lâm sàng, đầu óc bị sét đánh cái đùng chết máy.
Hắn ngây ngốc nhìn cái nhẫn được lồng vào ngón tay mình, cái cảm giác mát lạnh truyền vào cơ thể.
Tim hắn đập thình thịch, màu đỏ lan ra khắp gương mặt.
Trịnh Hy úp tay hắn xuống "Không rơi, có vẻ vừa."
Lily mỉm cười "Cô chủ có muốn xem và thử luôn trang phục không ạ?"
"Đem ra đây đi."
"Dạ." Lily kéo cánh cửa đằng sau lưng bà cụ ra, Phùng Doãn Kha như bị sét đánh lần thứ hai.
Bên trong là bộ váy cưới trắng tinh.
Bà cụ đứng dậy theo sau cô, đưa cô vào bên trong "Để tôi giúp cô chủ mặc nó, tiện thể xem có phải chỉnh chỗ nào không."
Phùng Doãn Kha dụi mắt mấy lần, xác nhận chính Trịnh Hy bước chân vào trong đó, cánh cửa đóng lại.
Hắn lại nhìn cái nhẫn trên tay, tự véo mặt mình mấy cái.
Ui da! Đau quá! Không phải mơ! Đây không phải mơ!
Phùng Doãn Kha thiếu điều hét toáng lên vì sung sướng.
Cô ấy...! cô ấy...! cái váy đó...! Tiểu Hy...! cô ấy...! định...! kết hôn với hắn sao? Tổ chức lễ cưới...
Phùng Doãn Kha vả mặt mình bôm bốp, cười không khép miệng lại được, ánh mắt hắn sáng lấp lánh.
Trịnh Hy thay đồ mất hơn một tiếng đồng hồ.
Lúc hắn sắp gục xuống ngủ gật thì cánh cửa mở ra.
Cái ánh sáng vàng nhạt hắt lên.
Trịnh Hy trong bộ váy cưới trắng tinh khiết cầm trên tay bó hoa hồng rực rỡ.
Chiếc váy được thiết kế tỉ mỉ ôm sát lấy đường cong quyến rũ.
Xương quai xanh khêu gợi điểm xuyết bông hoa trắng.
Phần chân váy đính đá quý lấp lánh, tỉ mỉ từng hạt một.
Mái tóc đen nhánh búi gọn ra sau, tấm khăn voan trắng dài chấm đất.
Khuôn mặt cô không trang điểm nhiều, chỉ mỗi son môi thôi vậy mà vẫn đẹp kinh diễm lòng người.
Hắn ngẩn người thẫn thờ nhìn cô, không chớp mắt.
Trịnh Hy...! cô ấy...! đẹp quá!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!