Phùng Doãn Kha tỉnh lại thì không thấy Trịnh Hy ở bên cạnh.
Hắn chán nản làm tổ trong chăn.
Trời đang rất là lạnh nha!
"Phùng Doãn Kha!" Mãi lâu sau mới có người gọi hắn dậy, Trịnh Hy dùng sức lôi hắn ra khỏi chăn "Đi ra ngoài với tôi!"
"Cho anh ngủ thêm tí nữa thôi!" Hắn ngái ngủ giữ chặt chăn lại, cuộn thành một cục.
Trịnh Hy giơ chân đạp hắn ngã lăn xuống sàn, hắn vẫn không chịu dậy.
Trịnh Hy day trán.
Chết tiệt! Chiều hắn quá nên giờ biết cãi cô rồi đúng không?
"Dậy ngay! Đi ra ngoài với tôi!"
"Lạnh lắm...! Anh không đi đâu..."
"Phùng Doãn Kha!" Cô vả một cái vào mặt hắn, Phùng Doãn Kha rụt cổ vào trong chăn, Trịnh Hy tức muốn giết người.
"Dậy đi!"
"Ư..."
Cô tốn mất nửa tiếng vừa lôi vừa kéo hắn dậy.
Phùng Doãn Kha ấm ức mắt lớn mắt nhỏ với cô, bị cô giận lôi đi ra ngoài một mạch không mặc quần áo ấm gì hết.
Ra đến sân, gío thổi một cái hắn liền nhảy dựng lên.
Lạnh quá! Vợ muốn ám sát chồng mình à!!!
Trịnh Hy bực tức đá hắn vào trong xe, bật điều hoà lên.
Không khí trong xe ấm dần.
Cô chỉ vào ghế sau "Có áo lông với khăn quàng, anh tự mặc vào đi."
"Em định đưa anh đi đâu thế?"
"Có đi không?"
"Có!"
"Vậy câm miệng lại!"
Phùng Doãn Kha "..."
Hắn mặc áo rồi quàng khăn, phát hiện ra đây là chiếc khăn cô mua tặng hắn.
Trong lòng hắn trào dâng hương vị ngọt ngào ấm áp, trái tim run rẩy từng hồi.
Một cảm xúc lâng lâng bay bổng khó nói thành lời.
Trịnh Hy đích thân lái xe đưa hắn đến một căn nhà nhỏ nằm xa thành phố.
Phùng Doãn Kha xuống xe, nhìn căn nhà bằng gỗ hai tầng trước mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!