Chương 39: (Vô Đề)

"Nhanh cái chân lên!" Trịnh Hy lớn tiếng quát tháo.

Phùng Doãn Kha vừa đi vừa ngó nghiêng, gãi sống mũi.

Chậc, đột nhiên là tâm điểm chú ý như vầy thấy không quen lắm...

Tại sân bay, hàng tá vệ sĩ áo đen xếp hàng dài nghiêm chỉnh đứng thành hai hàng tạo một lối đi rộng lớn.

Những hành khách khác giương tròn mắt nhìn ngạc nhiên, không ai được lại gần.

Vợ hắn đi đằng trước diện bộ suit đen từ đầu đến chân kèm thêm chiếc kính bảng to, sải bước dài bước đi.

Phùng Doãn Kha chạy gần về phía cô, nhăn nhó

"Em đi nhanh quá!"

"Không được lề mề!"

Phùng Doãn Kha bước chân vào máy bay riêng của Trịnh gia, liền ngạc nhiên.

Bên trong được thiết kế hoàn toàn khác so với những chiếc máy bay khác.

Chỉ có duy nhất năm cái ghế ở chính giữa và một cái bàn, bên phía đuôi máy bay có rất nhiều thùng đồ màu đen xếp chồng lên nhau.

Điều ngạc nhiên nhất đối với hắn, ừm, Phùng Doãn Kiệt cũng ở đó, ngồi chiễm chệ khinh bỉ nhìn hắn.

Phùng Doãn Kha "..." giờ hắn nhảy dù xuống đất cô có cho không?

Suốt chuyến đi, hắn chỉ ăn xong nằm ườn ra ngủ, vợ hắn cứ đi nói chuyện với Phùng Doãn Kiệt, lại còn bê ghế ngồi cách hắn một đoạn dài ơi là dài!

Quá đáng hơn nữa, khi xuống sân bay, cô lại ném hắn cho vệ sĩ, bản thân lại lên xe đi cùng Phùng Doãn Kiệt tới nơi khỉ ho cò gáy nào đó mà hắn không biết.

Hắn chỉ có thể nằm ườn ra thở ngắn thở dài vẽ hình tròn trên nền sàn.

"Vợ thiệt tình..." Phùng Doãn Kha phùng mang trợn má trừng mắt với cái trần nhà.

Hắn đẹp trai như này sao cô lại không để ý chứ? Nhỡ hắn bay mất thì sao! Cô có tin hắn "ngoại tình" không!

"Sao thế?" Trịnh Hy mở cửa bước vào liền thấy một cục đen sì xị mặt nhìn mình.

Cô cởi chiếc áo khoác treo lên móc áo, ngồi xuống bên mép giường.

Hắn lăn tới, bất mãn kêu lên "Em không quan tâm đến anh!"

Trịnh Hy "..." rồi sao?

"Em với Phùng Doãn Kiệt đi đâu vậy?"

"Không có gì." Cô hỏi "Anh đói chưa? Muốn ăn gì không?"

Hắn mím môi, cau mày lại "Trên người em có mùi tanh lắm!"

Trịnh Hy nhướn mày "Hử?"

"Máu!" Hắn bật dậy, chạy vòng quanh cô "Tiểu Hy...! Em bị thương ở đâu sao?"

"Em có sao không?"

"Tôi không sao." Cô đẩy hắn ra, ném cái áo khoác xuống đất, hừ lạnh "Mũi anh cũng thính quá nhỉ?" cô đã cẩn thận lau đi rồi mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!