Phùng Doãn Kha chán nản ở nhà mất hai ngày.
Bình thường quen với việc bị Trịnh Hy mắng, giờ cô đi rồi, cứ thấy thiếu thiếu cái gì ấy!
Nhớ vợ quá đi à!!!
Hắn nằm lăn lộn trên giường cô, ngửi mùi tấm chăn bông cho bớt cảm giác trống vắng.
Hắn lăn qua bàn làm việc của cô, rảnh tay kéo ngăn tủ, lấy một xấp tờ giấy được xếp ngay ngắn, chẹp miệng.
Vợ hắn để cả tài liệu công ty ở nhà, lại còn không khoá.
Hắn nên mừng vì vợ hắn tin tưởng hắn hay buồn vì vợ không thèm để mình vào mắt đây!
Muốn gọi điện thoại cho vợ, nhưng mà vợ hắn kéo hắn vào đánh sách đen rồi, Phùng Doãn Kha thật sự rất tổn thương.
Vợ chồng với nhau mà sao nỡ lòng nào!
Không biết vợ hắn có nhớ hắn không nữa...
Phùng Doãn Kha thở dài nhìn trần nhà, theo đuổi vợ thiệt khó khăn mà! Rốt cuộc tim cô ấy làm bằng cái gì vậy trời!
Không có gì để làm, hắn đi ra ngoài hóng gió, lái xe ra trung tâm thành phố.
Chẳng có gì mới mẻ cả.
Toàn là những thứ xa xỉ lạnh lẽo.
Hắn dừng xe lại vệ đường, châm điếu thuốc.
Khi ở cạnh cô, hắn hạn chế tối đa việc hút thuốc.
Một phần là sợ cô khó chịu, phần còn lại là lo cho sức khoẻ của cô.
Trịnh Hy nhìn vầy chứ chân tay cô mềm chết đi được! Như cành liễu ấy, đẹp thì đẹp nhưng mảnh mai yếu đuối.
Mỗi khi thèm thuốc, hắn đành nhịn xuống.
Khẽ gảy tàn thuốc, hắn suy nghĩ một hồi.
Tiếng cười giòn tan của trẻ con vang lên thu hút sự chú ý của hắn.
Phùng Doãn Kha đảo mắt, nhìn sang vệ đường bên kia.
Một người phụ nữ đang bế đứa bé trên tay, cười đùa gì đó.
Ánh mắt hai mẹ con lấp lánh ý cười.
Hình ảnh ấm áp này ghi trọn trong mắt hắn.
Phùng Doãn Kha bỗng ngẩn ngơ.
Đó là một gia đình.
Hắn...! muốn có gia đình không? Đương nhiên là muốn chứ.
Nhưng mà...
Có lẽ thần hạnh phúc không chiếu cố tới hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!