Chương 26: (Vô Đề)

"Ừ." Hắn không ngần ngại gật đầu khẳng định.

Bầu không khí bỗng dưng đông cứng.

Thanh La Hương liền bị chặn họng, không biết nói gì, chỉ len lét nhìn chị mình.

Đường Vũ Lưu cười giải vây

"Kệ nó đi, bỏ anh em theo vợ là đồ tồi, không chấp!" Anh ta chuyển đề tài "Nhân lúc hai mỹ nhân về nước, chúng ta book cái lịch đi chơi tiếp theo chứ?"

"Được thôi, em hai chi hết!" Tư Dật khảng khái nói, Hàn Vũ đập bàn đồng ý.

Đường Vũ Lưu cạn lời

"Phắc! Tại sao lại là em! Em nghèo, hết tiền rồi!"

Tiêu Khang gãi đầu bứt tai cười trừ nhìn hắn.

Trong đây ai chả biết Thanh La Kiều là bạn gái cũ của hắn chứ.

Hai người này còn có thời gian yêu đương mặn nồng phát cơm chó cho anh em ăn ngập mặt.

Tất cả, chỉ là quá khứ.

Thanh La Kiều khoé môi khẽ nở một nụ cười, gương mặt cô không đổi sắc, chỉ có hàng lông mị cong vút khẽ lay động, nhìn người ngồi đối diện thần trí cứ treo lên mây, chẳng chịu nhập cuộc.

Dưới sức ép của anh em "tương tàn", Đường Vũ Lưu đầu hàng bạo lực, hậm hực móc túi ra chi tiền.

Tiêu Khang hào hứng hỏi "Rồi bao giờ đi? Chốt lịch luôn đi kẻo bận!"

"Nay thứ năm, chủ nhật đi, ai cũng rảnh mà!" Hàn Vũ đề xuất ý kiến.

Anh cả gật gù "Được nha, mấy ngày kia ánh bận họp rồi."

"Em cũng trống lịch nè, sợ vào mấy ngày trong tuần em bận đi làm rồi." Tiêu Khang khịt mũi, cậu là bác sĩ, cũng bận rộn lắm chứ bộ.

"Chốt vậy nhé, có ai ý kiến gì không?"

"Em không đi được." Hắn nói.

Lập tức liền bị Hàn Vũ ngồi cạnh đấm vào lưng "Anh lại giở trò gì."

"Tại sao vậy?" Thanh La Kiều nheo mắt, Tiêu Khang bịt mồm cười.

Phùng Doãn Kha không để ý đến ánh mắt của mọi người, thản nhiên nói "Hôm đó em phải ở nhà." Làm lẩu cho vợ ăn được không nhỉ?

"Chú mày ở nhà giặt quần áo làm việc nhà chắc?" Tư Dật trợn mắt "Trong các anh em đây chú mày rảnh nhất, anh gánh công việc hộ chú rồi, bận cái méo gì!"

"Trả lời, im im tao đấm cho cái bây giờ." Đường Vũ Lưu giơ nắm đấm ra doạ.

Phùng Doãn Kha day trán

"Hôm đó vợ em về, em ra đón cô ấy."

Cả không gian một lần nữa đông cứng.

Khoé môi Thanh La Kiều cứng lại, Tư Dật suýt chút nữa bê ghế đập vô mặt thằng em.

"Cô ta có chân thì tự về, đi đón làm cái đ** gì!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!