"Trịnh tổng..."
Trong văn phòng, Trịnh Hy vắt chéo chân, đôi mắt cô sắc lại.
Cô thư kí kính cẩn thưa
"Bên Phùng gia đang làm khó chúng ta."
"Ông bà già bên kia cũng nhúng một chân vào sao?" Trịnh Hy nhíu mày, nghiêng đầu.
Cô thư kí khẳng định "Có ạ.
Ý tứ bên họ rất rõ ràng, muốn cô với Phùng Doãn Kiệt thành thân."
"Hử?" Trịnh Hy nhướn mày "Tôi với Phùng Doãn Kiệt? Chứ không phải vì muốn lật đổ Trịnh gia sao?"
"Bên trong là vậy, họ giăng lưới che mắt."
Ngón tay cô gõ đều đặn lên thành ghế, môi mím thành một đường.
Giờ Phùng Doãn Kha trong tay cô, cô nên điều khiển thế nào thì tốt nhất nhỉ?
"Đáp trả Phùng Doãn Kiệt, chuyến bay tới Pháp tôi không đi.
Hủy dự án làm ăn lần này với phía bên kia, sắp xếp cho tôi chuyến bay tới Los Angeles thứ sáu tuần này."
"Ngay ngày mai ạ? Sếp có cần mang thêm người không?"
"Hình như Albus chơi như vầy cũng đủ rồi." Khoé mắt cô khẽ cong lên "Lôi cả cậu ta đi nữa!"
"Vâng, tôi sẽ chuẩn bị ngay."
[...]
"Bố, mẹ!" Trịnh Hy lái xe về căn biệt thự phía Đông thành phố
- nơi bố mẹ cô đang sống.
"Con yêu." Bà Trịnh giơ tay ôm lấy cô con gái yêu quý, liên tục hỏi han cô về sức khoẻ.
"Con có một chuyện muốn hỏi ý kiến của hai người."
"Được được, chúng ta ngồi xuống nói chuyện!" Ông Trịnh rất cưng chiều cô con gái, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến.
Bà Trịnh ngồi bên cạnh cô, nhìn con gái đầy hiền từ
"Nay con mới có dịp về thăm chúng ta, chi bằng con ở lại ăn cơm tối với chúng ta chứ?"
"Con sẽ nói vấn đề này sau." Trịnh Hy nhìn thẳng vào ông Trịnh "Trước tiên, con không vòng vo nữa.
Con muốn hỏi bố mẹ."
"Con cứ nói."
"Con muốn..." Cô khẽ nhíu mày "Hỏi cưới Phùng Doãn Kha, đầy đủ mọi nghi thức."
Trong một lát, ông bà Trịnh như bị sét đánh đơ cả người.
Tai họ có nghe nhầm không? Cô con gái cưng của họ vừa nói gì thế? Tuổi già lãng tai nghe cái gì cũng khó ghê...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!