Khắc Lý Bát cầm bát sứ to, đổ rượu vào mồm, rượu thiêu đốt dạ dày, nhưng không làm hắn say, hảo hán Nữ Chân hôm nay hội minh nơi này, để người Tống nhu nhược thấy hảo hán Nữ Chân dũng mãnh nhường nào.
Một người Nữ Chân hùng tráng bị con gấu lớn vừa cởi trói tát bay, hộc máu trên không, đổi lại những tiếng cười nhạo, ôm cánh tay bị đứt chạy mất.
Từ sau lưng con gấu, một đại hán trọc đầu siết cổ nó, gấu chưa kịp dùng móng cắt đứt cánh tay đại hán đã bị hắn trèo lên lưng, hai ngón tay móc vào mũi gấu xé toạc, hắn lộn ra sau, lăn vài vòng chạy đi,
Con gấu lớn máu mũi chảy ròng ròng, mất đi lý trí, thấy trước mắt toàn nhân loại đáng ghét, vươn móng vuốt gầm rú xông vào đám đông.
Thợ săn Nữ Chân khéo léo vây quanh con gấu, dùng gậy gỗ ngáng gấu ngã, dùng thuẫn bài che chắn lăn dưới người, chém chân nó.
Khắc Lý Bát uống thêm bát rượu nữa, hai mắt đỏ ngầu cuồng dã:
- Người Tống, ngươi đã thấy sự dũng mãnh của Nữ Chân chưa?
Lý Thường thong thả nhấp một ngụm rượu:
- Quả nhiên là dũng sĩ.
- Dùng sĩ như thế đã đủ lấy đầu chó của Da Luật Hồng Cơ chưa?
- Chưa được đâu!
- Vì sao, ngươi chưa nhìn thấy sự dũng mãnh của bọn ta sao? Khắc Lý Bát chỉ con gấu thoi thóp phun máu trên mặt đất.
Lý Thường tiếc nuối nói:
- Uổng phí tấm da gấu đẹp.
- Ha ha ha, người Tống hẹp hòi, muốn da gấu thì ta nhiều lắm, chỉ cần các ngươi có đủ lương thực, bao nhiêu da gấu cũng có.
Lý Thường nhìn các thủ lĩnh Nữ Chân xung quanh, tiếc nuối nói:
- Ta nhìn thấy dũng sĩ Bắc Nữ Chân, Nam Nữ Chân, từ Trường Bạch Sơn tới Áp Lục giang đều có, sao không thấy Hoàn Nhan Bột Bột hùng ưng của người Nữ Chân?
Khắc Lý Bát phẫn nộ phất tay:
- Hắn là Nữ Chân gì chứ, chỉ là một tên mã tặc mà thôi, đợi ta lập nên nước Nữ Chân, ta sẽ trói hắn lên đỉnh Trường Bạch sơn, để hắn biết thế nào là anh hùng.
Lý Thường nắm một vốc bùn lên ngửi:
- Khắc Lý Bát, năm xưa hơn một vạn dũng sĩ Đại Tống ta chiến tử sa trường, đất đai ở đây vẫn mang mùi máu trai tráng Đại Tống, nghe nói năm xưa ngươi là kẻ đầu tiên rút khỏi chiến trường, làm dao động lòng quân, khiến quân sĩ Đại Tống ta cô quân chiến đấu mà bị tiêu diệt.
Khắc Lý Bát ngớ người:
- Ngươi nói cái gì?
Lý Thường đổ bát rượu xuống đất, nheo mắt nói:
- Hai quân giao chiến, lâm trận bỏ chạy là tội gì?
Khắc Lý Bát nhìn bốn xung quanh đều là người Nữ Chân, không hiểu:
- Ngươi muốn trị tội ta?
- Lão phu ở dưới quân trướng Đại tướng quân nhiều năm, chưa bao giờ thấy kẻ nào lâm trận đào thoát mà còn sống.
Khắc Lý Bát cầm cái đùi dê lên xé miếng lớn, nhai nhồm nhoàm, không coi lời Lý Thường vào đâu:
- Người Tống làm cơm nước không tệ, nhưng nói tới đánh trận chỉ là một đám hèn nhát, chỉ thần Trường Bạch sơn mới có thể trừng phạt dũng sĩ Nữ Chân, không phải tên tiểu hoàng đế của các ngươi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!