Da Luật Hoằng Cảnh cười:
- Ồ, chỉ một giới ca kỹ mà thôi, nếu như Văn công thích, lão phu hai tay dâng lên.
Vương An Thạch quay mặt đi, không đành lòng nhìn vẻ mặt tiếp theo của Da Luật Hoằng Cảnh, sĩ đại phu ở cùng nhau nói chuyện chẳng phải toàn đề tài cao thượng, nhất là với Văn Ngạn Bác căm hận nước Liêu tới cực điểm.
- Lão phu không biết tên ca kỹ đó, chỉ nhỡ diễm từ của nàng. Văn Ngạn Bác nhìn Vân Tranh đã vào thành quan, ung dung ngâm:
- Hoán hương chẩm, nhất bán vô vân cẩm. Vi thị thu lai chuyển triển đa, canh hữu song song lệ ngân sấm. Hoán hương chẩm, đãi quân tẩm.
Da Luật Hoằng Cảnh vốn đang tươi cười, tức thì trắng bệch, chòm râu rung lên, hai bàn tay đầy vết nám người già nắm chặt dây cương da mới không ngã xuống ngựa.
Bài thơ này chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng người Khiết Đan, khi Da Luật Ất Tân bại lui khỏi Đồng Đầu quan dựng cờ tự lập, rất nhiều bí mật liên quan tới hắn được làm rõ, trong đó làm Da Luật Hồng Cơ hối hận đau đớn ba đời chính là chuyện liên quan tới Tiêu Quan Âm.
Da Luật Ất Tân sai người viết bài Thập Hương Từ dâm uế, lừa Tiêu Quan Âm, nói rằng đây là bài thơ do hoàng hậu nước Tống viết, xin Tiêu Quan Âm ngự thư, như thế bài từ này có thể xưng là ngự tuyệt.
Tiêu Quan Âm không biết là kế, viết tiếp một bài ( hoài cổ) thất ngôn tứ tuyệt vào đó.
Cung trung chích sổ Triệu gia trang Bại vũ tàn vân ngộ quân vương Duy hữu tri tình nhất phiến nguyệt Tằng khuy phi yến nhập chiêu dương.
Da Luật Ất Tân liền vu cho nàng và linh quan Triệu Duy Nhất tư thông, Da Luật Hồng Cơ tin lời sàm tấu, phái Trương Hiếu Kiệt và Da Luật Ất Tân tra án.
Da Luật Ất Tân tra tấn Triệu Duy Nhất, làm hắn không chịu nổi đành phải nhận bừa, sau đó tấu báo Trương Hiếu Kiệt nói trong bài Hoài Cổ của Tiêu Quan Âm có ba chữ "Triệu Duy Nhất", thế là Da Luật Hồng Cơ hạ chỉ Tiêu hoàng hậu tự tận.
Tiêu Quan Âm trước khi tự tận, muốn gặp Da Luật Hồng Cơ lần cuối không được, làm ( Tuyệt Mệnh Từ) nuốt huận mà chết.
Vừa rồi khúc từ mà Văn Ngạn Bác ngâm chính là một phần trong bài thơ tuyệt mệnh của Tiêu Quan Âm, vừa cố ý nói mình và Tiêu hoàng hậu có tư tình, lại cười nhạo Liêu hoàng có mắt không tròng, dụng tâm vô cùng ác độc.
Da Luật Hoằng Cảnh cười khan:
- Đợi lão phu về rồi thong thả tìm cho Văn công, đây là văn thư giao cắt, công sự đã xong, lão phu về thành dẫn tộc nhân rời đi.
Văn Ngạn Bác lạnh lùng nói:
- Cư Dung quan là quan phòng trọng địa của Đại Tống, người Liêu sao có thể tùy ý ra vào, Đại tướng quân lúc này nhất định ban bố lệnh giới nghiêm, trong thanh còn phải tra gian tế, Đông Đan vương đi đường vòng mà về thì hơn.
- Hỗn xược!
Đám thân binh phía sau đồng loạt rút đao:
Da Luật Hoằng Cảnh ngăn thân binh, vẻ mặt tuy cực kỳ khó coi nhưng vẫn lấy hết sức bình tĩnh, chắp tay:
- Văn công nói phải lắm, lão phu đi đường vòng vậy. Nói xong quay đầu ngựa dẫn thân binh đi về phía đông.
Văn Ngạn Bạn hậm hực quay đầu nhìn thân vệ đã giơ cao cung nỏ, vừa rồi mà người Liêu dám có chút phản kháng, ông ta không ngần ngại cho tất cả táng mạng dưới thành.
Vương An Thạch nãy giờ vẫn nhíu chặt mày, nghi hoặc hỏi Trần Lâm:
- Chuyện của Tiêu Quan Âm, Da Luật Ất Tân và Trương Hiếu Kiệt làm vô cùng thần bí, vì sao Vân hầu biết được, còn dùng bí mật này ép Da Luật Ất Tân phản Liêu tự lập?
Trần Lâm lắc đầu biểu thị không biết.
Văn Ngạn Bác cười nhạt:
- Cần gì biết vì sao, bí mật trên người y chẳng phải chỉ có một, nếu muốn tra rõ chẳng thề làm được, ngay cả thân phận của y tới nay chúng ta còn chưa tìm ra.
Thôi, dù sao chiến sự đã kết thúc, y cũng sắp đi rồi, chỉ cần chuyện này có lợi cho Đại Tống chúng ta không cần quản nhiều, Vân hầu dù là có nhiều bí mật hơn nữa, cúng theo y mà đi, không liên quan tới Đại Tống ta. Nhìn quanh:
- Mà sao thời khắc vinh quang này lại không thấy Lý Thường, giờ mới nhớ, lão phu không thấy ông ta nhiều ngày rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!