Lam Lam từ chỗ Trần Lâm về thấy Vân Tranh vốn tướng ngủ rồi lại nhìn bản đồ phương bắc:
- Nghe Trần Lâm nói Đông Kinh đã vì chàng mà chuẩn bị điển lễ ban sư long trọng, chàng mà đi sẽ có rất nhiều người thất vọng.
Vân Tranh cười:
- Ta không đi người ta mới thất vọng.
- Người đời không vô tình như thế đâu, khi họ hưởng thụ quốc thái dân an, thế nào cũng có người nhớ tới những điều chàng làm.
Vân Tranh nhổ cọng cỏ ngậm trên môi:
- Những việc ta làm là vì ta muốn làm, nếu như ta không muốn, chẳng ai ép được ta. Cho nên ta không cần bọn họ nhớ.
Lam Lam cúi đầu xuống hôn lên trán Vân Tranh:
- Lời trẻ con, thiếp nghe nói con tiện phụ kia đã vì chàng và Khinh Doanh làm long quan phượng áo, rất là chú tâm. Không đi lấy cái nên thuộc về mình là lỗ vốn.
Vân Tranh ngước mắt nhìn Lam Lam, hai tay lại mò ra sau xoa nắn mông nàng:
- Bỏ đi, ta không giận nữa, hoàng đế đem cả lão bà tặng cho ta rồi, còn đòi hỏi gì nữa.
Lam Lam chun mũi một cái, hôn nhanh môi y:
- Vẫn là vì chuyện Bột Bột?
Vân Tranh thở dài:
- Quái vật ta tạo ra, thế nào ta cũng phải đích thân xử lý.
- Hầu Tử nói bản lĩnh của Bột Bột đều do chàng dạy, như phụ huynh của hắn, chàng là người tình nghĩa, làm sao ra tay được? Nếu người này tạo thành uy hiếp với Đại Tống, hãy để người khác làm đi, nếu chàng làm, sẽ thời gian dài không vui lên được.
- Loại chuyện này cứ quen là được, năm xưa ta khiến Thanh Nghị Kết Quỷ Chương phải chết, bức tử thêm Bột Bột có là gì đâu.
- Thiếp nói với Trần Lâm rồi, Trần Lâm bảo thực lực của Bột Bột không uy hiếp nổi Đại Tống, hiện giờ chúng ta có tự tin đối diện với bất kỳ sự khiên chiến tới từ bất kỳ đâu. Chỉ có điều vì chàng lo lắng, Trần Lâm coi đây là chuyện trọng yếu đã phái người đi xử lý.
- Ai đi? Vân Tranh không mắng Lam Lam tự chủ trương, con người nàng trước nay là thế, nhổm dậy:
- Lý Thường!
Vân Tranh thống khổ nắm chặt tay, y biết nhược điểm của Bột Bột, Lý Thường đích thân dạy Bột Bột tứ thư ngũ kinh cũng biết. Bột Bột có lẽ đề phòng người khác nhưng không đề phòng mình và Lý Thường, chàng trai trẻ đó từ nhỏ mồ côi, khao khát nhất là sự quan tâm.
Nhất là khi gia gia và tộc nhân đều qua đời, hắn càng coi trọng tình cảm hiếm hoi mình có được trên nhân thế.
Giống như sói con, sau khi được chó nuôi lớn, tuy bản tính vẫn dữ dằn, nhưng tính cách khó tránh khỏi nhiễm thói quen của chó.
Mấy ngăm qua Bột Bột nhất định gặp phải vô số gian truân, hắn đều bình an vượt qua, nhưng nếu Lý Thường đã đi, đó là sự hủy diệt không chỉ với Bột Bột, mà ngay cả toàn bộ tộc Nữ Chân đều vạn kiếp bất phục.
- Nhiều chuyện!
Vân Tranh mắng Lam Lam một câu, nhưng lòng thả lỏng, mở toang cửa lều để ánh mặt trời sưởi ấm trái tim lạnh giá của mình...
Cỏ thu khô vàng, thảo nguyên đang bước vào thời điểm bò dê béo tốt, phương trận màu đen của quân Tống xếp hàng trước Cư Dung quan như bóng râm của mặt trời, đứng đó sừng sững đợi người Liêu mở rộng thành quan đón mình vào thành, không chiến mà hạ được thành làm quân Tống tràn đầy niềm vui.
Ba ngày trước đại quân của Một Tàng Ngoa Bàng đã hướng thẳng tới Thượng Kinh, theo như Vân Tranh dự đoán đây chỉ là hư chiêu mà thôi, Một Tàng Ngoa Bàng muốn về Tây Hạ, có Chủng Ngạc ở sau lưng, hắn sao có gan tiếp tục tiến tới Thượng Kinh nữa.
Nhưng trong mắt Liêu hoàng thì khác, Địch Thanh ở Tang Ca hà gây áp lực lớn, Cư Dung quan có thể bị phá bất kỳ lúc nào, hắn chỉ còn cách nhường ra Yến Châu dẫn quân về Trung Kinh thôi, vì thế ba ngày trước Liêu hoàng cũng đã nhận thua, chính thức rút lui, kết thúc đại chiến kéo dài gần hai năm.
Văn Ngạn Bác nhìn tường thành cao lớn, cười với Vân Tranh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!