Xe đi được một quãng, đột nhiên trầm xuống, lão đạo chẳng biết bằng cách nào xuất hiện bên kia càng xe, giọng pha chút tiếc nuối:
- Rõ ràng biết lời của ngươi là giả, vậy mà vẫn bị ngươi nói cho động lòng.
Ôi tu tiên, tu tiên, đã thấy ai được thành tiên, chỉ là truyền thuyết xa xăm thôi, có câu Tử bất ngữ quái, lực, loạn, thần.
Ngươi là người đọc sách vô cùng kỳ quái đấy, người khác chỉ cần mạo phạm tới thánh nhân một chút thôi là các ngươi phẫn nộ thậm chí liều mạng bảo vệ tôn nghiêm thánh nhân, vậy mà ngươi treo truyện thần tiên ma quái trên mép lại chẳng có chút kính trọng nào, ta nghi ngươi chẳng tôn kính gì sách thánh hiền.
Người ta đã nói chuyện tử tế thì Vân Tranh cũng đáp tử tế, lắc đầu:
- Không phải thế, đây chỉ là phản ứng của nhân vật nhỏ thôi, đối diện với cao tăng, ta chỉ là miếu nhỏ, thần thánh quá cao xa, ta ngay cả một tên cường đạo cũng sợ, sao không sợ thần thánh ma quỷ cho được, chỉ là do quá xa mà cảm giác không chân thật.
Nhân vật nhỏ chỉ biết giữ thứ bên cạnh, giống như tên ăn mày ôm cái bánh mốc, người ăn no thì không thèm ghé mắt, nhưng đối với ăn mày mà nói, vì cái bánh đó mà mất mạng cũng không ngại.
Tiếu Lâm chỉ Vân Nhị cuộn mình ngủ như chó con:
- Đó là cái bánh mốc của ngươi à?
Vân Tranh nghiêm túc gật đầu:
- Đúng, cho nên nói với hòa thượng tốt nhất là đừng cướp của ta.
Tịch Nhục ngồi nghe nãy giờ, chợt hiểu ra, đặt cái gùi xuống ôm Vân Đại vào lòng, kinh khủng tránh xa lão đạo:
- Thiếu gia, đừng mang tiểu thiếu gia cho hòa thượng, nhà ta nuôi được tiểu thiếu gia mà, cùng lắm, Tịch Nhục ăn ít đi một bữa, không, hai bữa cũng được, thiếu gia đừng đêm tiểu thiếu gia cho người ta... Lúc đó nhà nàng nghèo, mẹ lại sinh muội muội, không đủ cái ăn nữa, nói đưa nàng đi là cho nàng vào chỗ sung sướng hơn, được ăn no, thế rồi nàng bị đưa vào chỗ như địa ngục nhân gian đó.
- Tịch Nhục ngoan, không có chuyện đó đâu. Vân Tranh an ủi, không ngờ càng khuyên Tịch Nhục càng khóc thê thảm, khiến mắt y cũng ướt theo:
Tiếu Lâm nhìn cảnh đó đột nhiên cũng thấy Ngũ Câu làm việc quá tùy ý lỗ mãng rồi, đợi bên kia ngừng khóc mới nói:
- Ngươi đừng lo, con lừa trọc ngu ngốc đó thích thằng bé này thật, nhưng là người biết lý lẽ, kỳ thực ngươi phản ứng thái quá rồi, nếu ngươi không muốn, ông ta tuyệt đối không ỷ mạnh hiếp yếu đâu.
- Thái quá? Ông cũng không thấy bản thân phản ứng thái quá à, ông nghĩ ta có thể giết lão hòa thượng đó, sao ta không thể nghĩ lão hòa thượng đó sẽ cướp đệ đệ của ta đi? Ta nói, ông có tin không?
- Ài, đúng là chuyện không đáng, lão đạo hiểu rồi, để ta đi bảo với Ngũ Câu một tiếng, chớ làm cái chuyện, táng tận lương tâm đó. Tiếu Lâm này hứa với ngươi, ngươi định làm gì Ngũ Câu thì cũng nên bỏ đi.
Tiêu Lâm buông một tiếng thở thở dài, tung mình một cái nhảy ra khỏi xe, bên kia là vực sâu muôn trượng, còn đang kinh hãi thì thấy thân hình lão đạo con khỉ lớn tay tóm dây leo đu sang người lao đi, vài lần như thế là biến mất không thấy đâu nữa.
Vân Tranh há hốc mồm, cao nhân ẩn sĩ quả nhiên là khác người, đường lớn không đi lại đu dây leo núi, cho dù cho trượt tay ngã vỡ sọ thì tinh thần ngu dốt này cũng đáng phục...
- Đại ca, đệ đói... Vân Nhị dụi mắt lờ đờ tỉnh lại, đi cả ngày như vậy lại ăn có miếng thịt với hai bát rượu, nó bị cơn đói đánh thức ..
Vân Tranh ra dấu im lặng với Tịch Nhục, ý bảo nàng không nên kể những chuyện vừa rồi cho nó, bế lấy Vân Nhị, nói:
- Được, chúng ta mang rất nhiều thức ăn mà chưa ăn miếng nào, tất đợi đệ đó, dưới chân núi có một mảnh đất trống sạch sẽ, tới đó đốt lửa trại làm nóng thức ăn, coi như đi dã ngoại.
Do không phải giờ mua bán, cho nên trên Ngũ Xích đạo gần như không thấy người đi lại, trong trường đình bên đường, nơi chuyên môn dùng để tiễn chân không có ai cả.
Tố chất của người Tống rõ ràng là còn cao hơn người hiện đại, trong trường đình đặt không ít củi khô, dùng để hâm nóng rượu đưa tiễn, chỉ có uống chén rượu ấm vào mới có dũng khí lên đường.
Ai dùng đồ ở nơi này sau đó đều bù vào, trên xà gỗ còn có một túi gạo, một ít muối, để chuẩn bị cho người lữ hành đói khát, người bình thường qua lại tuyệt đối không bao giờ đụng vào, nếu ở thời hiện đại thì mất sạch lâu rồi.
Tịch Nhục khi nấu cháo chuyên môn cho một nắm gạo vào cái túi kia, xấu hổ nói lí nhí:
- Nô tỳ trước kia còn nhỏ, một lần đói quá đã trộm một ít thức ăn trong đó, mãi không có cơ hội trả lại.
Vân Tranh cười sáng lạn như nắng ấm, trong lòng không ngừng oán trách, lúc mình mới tới đây đói mờ mắt, vậy mà không sớm biết chỗ này có lương thực miễn phí.
Cỏ non mới mọc mùa xuân rất mềm, Vân Nhị tỉnh rượu rồi, chạy trong bãi cỏ một vòng, ống quần dính đầy cỏ màu xanh, con diều của nó không làm sao bay lên được, Vân Tranh giúp nó thả con diều chim én bay lên lưng chừng không rồi quay về bên đống lửa:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!