Hửm?
Đỉnh đầu Nam Tịch vang lên một trận ong ong. Nếu không phải vì gương mặt anh vẫn nghiêm túc như thường, cô thật sự nghi ngờ… người này đang quyến rũ mình.
Biểu cảm thì nghiêm trang, nhưng giọng điệu thì hoàn toàn không đứng đắn chút nào.
"…Là chửi anh ta ngu đó." – Nam Tịch cứng cổ giải thích.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, khiến cô khó thở, đầu óc như bị hút hết oxy, trở nên mơ màng.
Đôi môi mỏng kia chỉ cách trán cô một chút, từng đợt hơi nóng phả xuống da, khiến cô không thể không nhớ lại nụ hôn tối hôm đó.
Cũng là thứ nóng rực, ẩm ướt, lưỡi quấn lấy nhau không dứt.
Hôm ấy là do có cồn nên cô mới táo bạo như thế, nhưng bây giờ khi tỉnh táo nhớ lại từng chi tiết, cả người như bị ném vào lò than, vừa xấu hổ vừa bức bối.
Mãi đến khi bầu không khí khó nói này bị tiếng ồn ào từ khu thang máy bên ngoài phá vỡ.
Tiếng Trì Chiêu Minh gào lên the thé:
"Nam Tịch! Em dám chơi anh à! Ra đây! Em chết chắc rồi!"
Nghe dữ vậy, thật ra càng khiến cô… không dám ra.
Trì Cẩn Dư vẫn nắm tay cô, lòng bàn tay ấm nóng, hơi thở cũng phả nhẹ lên thái dương cô, giọng trầm thấp như tấm giấy nhám mịn chạm vào tim:
"Muốn trốn tiếp, hay để tôi cùng đi ra?"
Trong đầu Nam Tịch lúc này hỗn độn như một mớ dây rối, cô cố gắng mở ra một lối thoát tỉnh táo:
"…Cảm ơn, anh Trì không cần đâu."
Ý cô là: cô có thể tự ở lại đây chờ Trì Chiêu Minh đi rồi mới ra.
Nhưng khi tay cô vừa được buông ra, trên đỉnh đầu lập tức vang lên tiếng thì thầm dịu nhẹ:
"Vậy ở yên đây, đừng lên tiếng."
Nói xong, anh đẩy cửa thoát hiểm rồi bước ra.
Một luồng sáng ngắn ngủi quét ngang sàn nhà, bóng anh in dài dưới nền đất, rồi nhanh chóng biến mất khi cánh cửa đóng lại.
Nam Tịch đứng trong bóng tối, không rõ anh định làm gì, cũng không dám động đậy.
Vài phút sau, điện thoại cô rung lên – tin nhắn từ Trì Cẩn Dư:
[Ra đi được rồi, anh ta đi rồi.]
[Tới bãi đậu xe số 2.]
Nam Tịch mở khung chat, ngón tay lưỡng lự một chút rồi gõ lại:
[Dạ.]
Chiếc xe Rolls
-Royce Cullinan màu nâu nấm truffle đậu ở vị trí gần cổng ra nhất của bãi đậu xe số 2. Dưới nắng chiều, lớp sơn bóng lên từng ánh kim lấp lánh.
Màu xe này cô chưa từng thấy – một tông nâu thanh lịch, độc đáo – chẳng hiểu sao lại thấy rất hợp với anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!