Ngoại trừ anh, bốn người còn lại đều chết lặng.
Trì Thương Sơn trừng mắt nhìn con trai, ngỡ ngàng đến nghẹn lời.
"Con đang nói đùa sao?" – Nam Tuấn Lương là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, mặt sa sầm, ánh mắt mang theo dò xét nhìn về phía anh.
"Chú, con nói nghiêm túc." – Trì Cẩn Dư không né tránh ánh mắt ông, vẻ mặt bình thản – "Mong chú và dì có thể suy nghĩ kỹ về chuyện này."
Nam Tuấn Lương nhìn vào mắt anh, không tìm thấy một chút sơ hở nào. Dáng vẻ ấy cứ như một hậu bối lễ độ, thành thật, một lòng muốn cưới con gái ông.
Nhưng ông rất rõ, người đàn ông này khác biệt hoàn toàn với bất kỳ ai trong nhà họ Trì.
Đôi mắt sâu như đáy hồ, khó mà nhìn thấu, giống hệt những chiêu thức sắc bén, lạnh lùng của anh trên thương trường, được che giấu sau lớp vỏ ngoài trẻ trung, chững chạc.
Nam Tịch tuy lanh lợi, nhưng ông e là không đủ sức khống chế người như vậy.
"Chuyện này phải do con bé quyết định. Nếu nó không đồng ý thì khỏi bàn tiếp." – Nam Tuấn Lương quay sang con gái – "Tịch Tịch, con quen cậu chủ nhà họ Trì từ bao giờ vậy?"
Bị gọi tên đột ngột, Nam Tịch khựng lại, luống cuống lắc đầu: "Con không quen."
Không cẩn thận bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của người đối diện, cô hoảng hốt cụp mắt, tránh đi.
Nhìn gì mà nhìn? Có quen đâu chứ! Cô âm thầm làu bàu trong bụng.
Cô chỉ vì uống say nên bị anh ta đưa về, rồi hôn, rồi ôm, cuối cùng còn ngủ lại trên giường người ta cả đêm. Ngoài chuyện đó ra, cô chẳng biết gì về anh cả. Đầu óc mụ mị mới nghĩ đến chuyện cưới người như vậy!
Chuyện với Trì Chiêu Minh đã xong, cô cũng chẳng còn lý do để nán lại, ánh nhìn của anh khiến cô càng thêm khó chịu. Cô bèn lén kéo vạt áo ba mình dưới bàn.
Nam Tuấn Lương hiểu ý, quay sang Trì Thương Sơn nói:
"Cũng không còn sớm nữa, chúng tôi xin phép về."
Ông dứt khoát kéo tay vợ đứng dậy, Trì Thương Sơn thấy vậy cũng không tiện giữ lại.
Ba tách trà vừa pha xong vẫn còn nguyên vẹn, Trì Cẩn Dư đích thân tiễn ba người ra ngoài.
Trước khi bước qua cửa, anh kín đáo ra hiệu bằng mắt với dì giúp việc.
Đi qua hai cổng vòm treo rèm, đến cổng chính của khu tứ hợp viện, cạnh chiếc Maybach, Trì Cẩn Dư lễ phép chào tạm biệt:
"Tối nay vội vàng tiếp đón chưa chu đáo, mong chú dì thông cảm. Hôm khác để con làm chủ, mời cả nhà mình một bữa đàng hoàng."
Lời thì khách sáo, nhưng giọng điệu lại rất chân thành.
Dì giúp việc bưng ra một chiếc hộp gỗ chạm trổ hoa văn tinh xảo, Trì Cẩn Dư đón lấy, hơi nghiêng người đưa cho Nam Tịch:
"Nhà mới mời đầu bếp người Tô Châu, mấy món bánh ngọt và chè làm khá đúng vị. Nãy thấy em có vẻ quan tâm, mang về ăn thử. Nếu thích thì nói với anh."
Quả thật tối nay Nam Tịch nhìn mấy món tráng miệng trên bàn không ít lần. Món nào cũng trình bày đẹp mắt, hương thơm ngọt ngào lan tỏa. Nhưng vì không khí đôi bên căng như dây đàn, lại do chính Điền Huệ Vân bưng lên, nên cô không đụng tới.
Không ngờ người đàn ông này lại để ý.
Nam Tịch đứng ngẩn ra, muốn nhận cũng ngại, không nhận cũng khó xử. Trong lòng bực bội: anh ta đang làm cái gì vậy? Tỏ ra thân thiết lắm vậy đó?
Nhưng mùi hương từ trong hộp len lỏi ra ngoài, cô mơ hồ ngửi thấy hương anh đào, dâu, cam và sữa, xen lẫn vài mùi thơm không rõ tên, vô cùng hấp dẫn.
Có vẻ bánh vừa mới làm xong, vẫn còn hơi nóng, thơm ngào ngạt, như đánh trúng vào con sâu đói trong bụng cô.
Ánh mắt sắc sảo của Kỳ Duệ đảo qua đảo lại giữa hai người, như nhìn ra điều gì đó, cố nén cười nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!