Tỉnh dậy thì trời đã sáng rỡ.
Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc bên cạnh, đầu óc Nam Tịch như bị sét đánh một cái. Cô nghiêng người, khẽ đẩy người bên cạnh.
Cánh tay ôm lấy cô khẽ động đậy, mí mắt vẫn dính chặt, giọng khàn khàn lười nhác áp sát bên tai:
"Em gọi anh à, vợ?"
"Không phải anh định đi làm sao?" Cô đưa tay nhéo nhẹ mặt anh, muốn lay cho anh tỉnh táo, "Dậy đi."
Cả hai tay cô bị anh giữ chặt, kéo cả người áp sát vào ngực:
"Anh xin nghỉ rồi, muốn ngủ thêm chút nữa."
"…."
Nghe tiếng tim anh đập ngay bên tai, Nam Tịch mất vài giây mới phản ứng lại:
"Anh xin nghỉ thật à?"
"Ừ." Giọng anh nghèn nghẹt, hơi thở nóng ấm phả vào vành tai cô.
Trì Cẩn Dư mà cũng có ngày chủ động nghỉ phép?
Nam Tịch thậm chí còn có thể tưởng tượng Kỳ Cảnh Chi giấu một "bạch nguyệt quang" trong lòng, hay Nghi Lâm và Ngụy Dật Minh có chuyện gì đó… nhưng lại không thể tin nổi Trì Cẩn Dư – một kẻ cuồng công việc – lại thật sự xin nghỉ.
"Đừng cựa quậy nữa." Anh dùng chân khóa chặt cô lại, giọng ngái ngủ, "Anh đang buồn ngủ, không có ý định làm gì đâu."
Nam Tịch chợt nhớ đến tối qua – một đêm gần như không ngừng nghỉ. Cô không rõ chính xác là tới mấy giờ, nhưng lúc mí mắt dần khép lại, ngoài cửa sổ đã lấp ló ánh sáng đầu ngày.
Tầm nhìn từ Long Hồ rất thoáng, phòng cô lại hướng về phía Đông, vừa vặn nhìn thấy mặt trời mọc.
Câu "đêm xuân ngắn chẳng tày gang", đến khoảnh khắc trời hửng sáng, cuối cùng đã có hình dáng thật cụ thể.
Cô còn nhớ khi ấy, anh ôm lấy cô, từng hơi thở đều nóng rực. Khoảnh khắc hai người cùng run lên, giọng anh khẽ chạm bên tai:
"Còn tiếp tục được không, ngoan nào?"
Nhưng cô đã mệt rã rời, chẳng còn sức. Sau đó anh bế cô vào phòng tắm, tắm lần cuối, mà trong đầu cô hoàn toàn không còn ấn tượng gì nữa.
Trì Cẩn Dư dường như đã ngủ lại, hơi thở trở nên chậm rãi, ấm áp phả đều lên cổ cô. Nam Tịch lắng nghe tiếng thở của anh, rồi cũng yên tâm chìm vào giấc ngủ tiếp theo.
Không ai dám lên gọi họ. Dì Trần biết cậu chủ vẫn chưa ra ngoài, nên dặn bếp luôn sẵn sàng bữa sáng.
Cuối cùng đến tận trưa, hai người mới xuất hiện.
Trước khi đi, mẹ Nam có dặn dì Trần để ý: hai vợ chồng trẻ có thể đang giận nhau, nên Nam Tịch mới đột ngột về nhà ở vài hôm. Có gì bất thường thì báo một tiếng.
Nhưng nhìn cặp đôi nắm tay nhau, ngọt ngào cùng xuống lầu sau một giấc ngủ ngon tới trưa, nào có vẻ gì đang giận hờn?
Dì Trần vui vẻ dọn cơm trưa cho hai người, thuận miệng hỏi:
"Tiểu thư hôm nay có về thành phố không?"
"Không về đâu." Nam Tịch vừa uống sữa vừa trả lời, "Tôi muốn ở lại vài ngày để ở bên ba mẹ."
Dì Trần lại nhìn sang Trì Cẩn Dư:
"Còn cậu chủ thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!