Dư Thự Dương trố mắt nhìn ông chủ mình bế một cô gái từ quán bar xuống hầm xe.
Trên người cô gái ấy còn đắp… chiếc áo khoác vest mà ngay cả anh cũng không dám tùy tiện chạm vào.
Anh không dám hé một lời, răm rắp nghe lệnh, mở cửa xe sẵn sàng chờ.
Chờ đến khi cô gái được đặt nhẹ nhàng xuống ghế sau, anh mới nhìn rõ gương mặt ấy – tinh xảo, xinh đẹp, mà cũng quá đỗi quen thuộc.
…Gần đây gặp cô này hơi bị thường xuyên rồi đó?
Mà hành động của sếp, có phải cũng đang hơi… khác thường không?
Ý nghĩ đó chỉ lướt qua một thoáng, rồi bị anh nhanh chóng dập tắt. Sếp đã lên xe, anh nào dám chần chừ thêm, lập tức ngồi vào ghế lái.
Ngay lúc địa điểm hẹn chuyển sang Pick Me, Trì Tổng đã cho tài xế nghỉ. Dư Thự Dương nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Nam tiểu thư đang ngủ thiếp đi trong chiếc áo khoác của ông chủ, không khỏi tặc lưỡi: quả nhiên là sếp, luôn toan tính kín kẽ, lo trước liệu sau.
Cảnh tượng này, để tài xế khác thấy được e là không hay.
Huống chi Nhị thiếu gia vừa xảy ra chuyện kia.
Trước khi vào cao tốc, Dư Thự Dương lễ phép hỏi:
"Đưa Nam tiểu thư về Long Hồ Sơn Trang ạ?"
Trì Cẩn Dư vuốt cổ áo sơ mi, liếc nhìn bên cạnh rồi lạnh nhạt nói:
"Về biệt thự."
Dư Thự Dương lại một lần nữa trố mắt, độ sốc ngang ngửa lúc đầu nhìn thấy sếp mình bế người.
Anh liều mình lắm mới dám buột miệng:
"Cái này… có hơi không ổn lắm, đúng không ạ?"
"Cậu đang dạy tôi làm việc đó à?" Trì Cẩn Dư hiếm khi nhấc mắt, nhưng lần này lại nhìn thẳng vào gương chiếu hậu, ánh mắt chạm đúng ánh mắt đang giật mình của anh, lạnh như băng.
Dư Thự Dương lập tức im bặt.
Không hổ là sếp của anh – đời tư nếu không phải trắng thì sẽ là… chấn động.
Mặc dù đứng trên lập trường đạo đức mà nói thì hơi khó tiếp nhận, nhưng anh sẵn sàng liều mạng để giữ bí mật cho sếp.
Mãi đến khi sau lưng vang lên giọng trầm lạnh cắt ngang mớ suy nghĩ vẩn vơ của anh:
"Chuyên tâm lái xe, đừng nghĩ nhiều."
Dư Thự Dương: "…"
Thật ra, trong đầu Trì Cẩn Dư không hề có những suy nghĩ phức tạp như người ngoài tưởng tượng.
Với thân phận của anh, tự mình đưa cô về Long Hồ sẽ rất khó giải thích với ba mẹ cô, mà cũng không thể bỏ mặc một cô gái say bí tỉ một mình trong Vân Cung. Giao cho Kỳ Cảnh Chi thì mối quan hệ đôi bên lại quá nhạy cảm, phiền phức thêm chứ không giúp được gì.
Vậy nên, lựa chọn duy nhất còn lại — là biệt thự của anh.
Trước khi xuống xe, anh gọi cho dì Thôi đến chăm sóc.
Trì Cẩn Dư sống một mình đã nhiều năm, biệt thự gần như không có ai ở. Phòng khách chưa được chuẩn bị, định bụng chờ dì Thôi đến dọn xong giường sẽ đưa cô qua phòng khách, nên tạm thời để cô nghỉ trong phòng chính.
Anh tắm nhanh rồi bước ra, thấy cô gái đang ôm chăn ngủ ngon lành trên giường, hoàn toàn không ý thức được đây là chỗ của người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!