Chương 49: (Vô Đề)

Hai người ở lại trên đảo gần nửa tháng. Đến gần Ngày của Mẹ, họ mới lưu luyến rời khỏi, trở về Bắc Kinh.

Vừa đáp máy bay, việc đầu tiên là ghé đại lý xe lấy xe về.

Chiếc Cullinan của Trì Cẩn Dư cuối cùng cũng được nâng cấp nội thất: toàn bộ bọc trong sắc tím tử đinh hương theo đặt riêng, chất liệu đặc biệt của đệm ghế không chỉ êm ái thoáng khí mà còn chống thấm và chống bẩn.

Người quản lý 4S tỏ ra nghiêm túc khi giới thiệu, còn nói khả năng chống thấm là điều mà chính ngài Trì đã yêu cầu đặc biệt.

Nam Tịch đứng bên nghe mà vành tai đỏ bừng.

Đệm ghế chống thấm… cứ như đang chỉ đích danh cô vậy. Chi bằng đính kèm tên cô trên xe luôn cho xong, giữ lại chút thể diện còn hơn.

Sau khi đưa cô về nhà, Trì Cẩn Dư phải quay lại công ty để xử lý công việc, buổi tối còn có bữa tiệc quan trọng với đối tác.

Quả thật, vừa đặt chân về Bắc Kinh – cái lồng son hoa lệ này – người ta lập tức phải trở lại guồng quay bận rộn.

Nam Tịch cũng bắt đầu nhận được vài lời mời dự tiệc và họp mặt bạn bè. Ai cũng nghe tin cô mới đi hưởng tuần trăng mật về, nên không ai nén nổi tò mò.

Trước đây, đó đều là bạn của cô, hoặc là những người muốn tiếp cận thông qua mối quan hệ với Kỳ Cảnh Chi. Giờ lại bổ sung thêm một nhóm mới – bên quan hệ xã hội của Trì Cẩn Dư.

Cô hỏi anh nên xử lý những người đó thế nào.

Anh không nhắn tin lại, mà trực tiếp gọi điện cho cô, phân tích tỉ mỉ từng mối quan hệ lợi ích liên quan tới mỗi người.

Cuối cùng, trong hàng loạt lời mời, Nam Tịch chỉ giữ lại một buổi tiệc từ thiện thật sự đáng tham dự, còn lại đều từ chối.

Còn quà tặng Ngày của Mẹ, Trì Cẩn Dư bảo cô đến "Tàng Bảo Các" chọn một món, rồi gửi tặng nhân danh cả hai.

Nhưng Nam Tịch lại thấy mấy món cổ vật đắt tiền kia quá quê, không hợp gu. Cô nói sẽ tự đi chọn, để sau đó cho anh "ké tên".

Lần đầu tiên có người chê bảo vật của mình, Trì Cẩn Dư cũng chỉ biết bật cười:

"Vậy thì phiền phu nhân vất vả rồi."

Nam Tịch chợt nghĩ tới điều gì, ngập ngừng rồi lại thôi, cuối cùng cúp máy.

Vốn định hỏi có cần chuẩn bị quà cho mẹ anh không – nhưng nghĩ lại, cô còn chưa chính thức gặp bà.

Anh bận như thế, cũng không biết đến bao giờ mới sắp xếp được cuộc gặp.

Dù vậy, khi mua chiếc túi cho mẹ mình – Kỳ Duệ – cô vẫn nhờ nhân viên gói thêm một chiếc màu khác, xinh xắn và lịch sự, đóng thành hộp quà chỉn chu.

Nam Tịch vừa hứa với mẹ rằng sẽ về Long Hồ dùng bữa tối dịp Ngày của Mẹ, thì ngay sau đó, Trì Cẩn Dư cũng hỏi cô có muốn đi gặp mẹ anh hôm đó không.

Hai lịch trình trùng nhau, sau khi bàn bạc, họ quyết định: trưa đến nhà mẹ anh, tối về Long Hồ.

Lần đầu gặp mẹ chồng tương lai, lại cũng là lần đầu tiên chính thức ra mắt sau đám cưới, Nam Tịch muốn mặc đồ đôi với anh cho thêm phần hòa hợp. Nhưng khi mở tủ đồ của anh, cô chỉ thấy toàn sơ mi đen, xanh đậm và mấy bộ vest.

Không muốn mặc màu tối, cũng không muốn phối đồ trắng, cô chọn chiếc váy màu xanh trứng vịt – món quà từ Nam Ảnh Tuyết mang về từ Hồng Kông lần trước.

"Anh rảnh lúc nào?" – Cô đã thay xong váy, bước ra khỏi phòng thay đồ, phồng má hỏi anh.

Thấy cô không vui, Trì Cẩn Dư khẽ cười, nhéo nhẹ cằm cô:

"Sao lại xị mặt rồi?"

"Em định mua thêm cho anh vài bộ đồ." Cô không đùa, nhìn đồng hồ rồi vội đẩy anh vào phòng thay đồ.

Một lát sau, giọng anh vọng ra:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!