Chương 48: (Vô Đề)

Đúng như cô dự đoán, vài tờ báo lá cải đã bắt đầu tung tin đồn, nói rằng trong xe hoa anh đã không kiềm được mà hôn cô. Kèm theo là tấm ảnh mờ nhòe chụp góc nghiêng chiếc xe cưới, cố ý thêu dệt câu chuyện.

May là mấy trang tin nhỏ, chẳng gây ra làn sóng gì lớn.

Các kênh truyền thông chính thống thì đều đã kiểm duyệt kỹ càng. Tin tức đưa ra đều ổn thỏa, ảnh công khai cũng không có cái nào dìm hàng cô. Nam Tịch xem hết một lượt, lúc này mới yên tâm.

Bất ngờ, ánh mắt cô dừng lại trên một tin nóng.

"5.2 mẫu đất ở trung tâm kinh thành bị một nhân vật bí ẩn thâu tóm?"

Nam Tịch hít mạnh một hơi: "Trời đất… hơn năm mẫu!"

Ở nơi khác thì không đáng nói, như Long Hồ sơn trang còn mấy chục mẫu. Cô cũng từng thấy không ít biệt viện rộng vài ngàn mét vuông ở Tô Châu. Nhưng ở trung tâm thủ đô, nơi đất quý hơn vàng, có được diện tích lớn như vậy là chuyện gần như không tưởng.

Cô nhớ lại lần Kỳ Thư Ái từng thì thầm kể tin đồn, khi ấy cô không tin, đâu ngờ… lại là sự thật.

Quả thật có người từng căn từng căn một, gom hết cả mấy con phố quanh đó.

Quá điên rồ.

"Ở đâu ra tay chơi chịu chi vậy chứ?" — Cô vừa đọc vừa cố trấn định.

Trì Cẩn Dư đưa cho cô ly cà phê, mặt không cảm xúc: "Người có thể mua hết mấy khu đó, chắc chắn không phải tay mơ."

Nam Tịch cầm ly, nghiêm túc nhìn anh: "Ở vị trí đó mà có được 5.2 mẫu đất… em thấy ngoài anh và anh hai em ra, còn ai có năng lực đó?"

Anh ho khẽ, cúi đầu uống cà phê, không đáp.

"Chắc chắn không phải Kỳ Cảnh Chi. Ảnh không dại gì." — Cô phân tích tỉnh táo, "Chỗ đó đâu phát triển trung tâm thương mại lớn được, cùng lắm là biệt thự hoặc câu lạc bộ nhỏ, lời lãi chẳng bao nhiêu. Mua mảnh đất đó chẳng khác nào đốt tiền chơi."

Anh vẫn chỉ đặt ly xuống bàn trà, không hề nhìn vào mắt cô.

"Trì Cẩn Dư, em thấy anh nên cẩn thận thì hơn." — Nam Tịch bất ngờ nghiêng người sát lại, thì thầm.

Người đàn ông luôn điềm tĩnh, lần này ánh mắt hơi khựng lại:

"…Sao vậy? Em đoán ra là ai rồi à?"

"Nhất định là một người siêu cấp giàu có, giàu đến mức khó tưởng tượng."

"…"

Nam Tịch nghiêm túc hẳn lên, giọng có chút lo lắng:

"Anh phải coi chừng… vị trí của anh ở kinh thành có khi bị lung lay đó."

Anh ngẩn người một giây.

Cách suy nghĩ của cô thật sự khiến anh không nhịn được mà bật cười.

Trì Cẩn Dư xoay người, nắm lấy tay cô, nâng cằm cô lên, chăm chú nhìn:

"Yên tâm, vị trí của em… vững chắc lắm."

Nam Tịch "phì" cười, giả vờ muốn cắn tay anh. Anh khéo léo né tránh, vòng tay qua gáy cô, kéo nhẹ về phía mình.

Rồi cúi xuống hôn cô.

Nam Tịch không ngờ anh lại lái thuyền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!