Chiếc máy bay đáp xuống một hòn đảo tư nhân được bao quanh bởi biển xanh.
Hòn đảo này gần như vẫn giữ nguyên nét hoang sơ của thiên nhiên. Tòa biệt thự năm tầng hướng biển là công trình duy nhất ở đây.
Trong khu vườn phía giáp biển, có một hồ bơi vô cực rộng lớn.
Hôm nay, nơi này trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Nam Tịch đang thay váy cưới, trang điểm lại trong phòng. Đám trẻ con là con cháu của họ hàng hai bên, đến đảo chơi từ sớm, cứ chạy vào rồi chạy ra, ríu rít vây quanh cô dâu.
Phía ngoài, các phụ huynh vừa bận rộn vừa tranh thủ nhắc nhở:
"Cẩn thận chút nghen mấy đứa, đừng để váy cưới dính bẩn!"
Chiếc váy cưới nhìn qua có vẻ đơn giản, nhưng từng đường kim mũi chỉ đều do nhà thiết kế hàng đầu thế giới tự tay hoàn thành.
Điểm đắt giá không nằm ở độ cầu kỳ mà ở phom dáng được đo ni đóng giày, tôn lên đường nét vóc dáng một cách hoàn hảo, cùng loại gấm cao cấp, không cần đệm váy vẫn buông rũ tự nhiên và bồng bềnh.
Chất liệu phát ra ánh sáng dịu nhẹ, tạo cảm giác quý phái. Không cần đính đá hay phụ kiện chói mắt, váy vẫn đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở.
Phần ngực áo và đuôi váy được thiết kế gợn sóng nhẹ, mang theo nét quý phái xen chút tinh nghịch.
"Dì xinh quá à!"
"Em phải gọi là mợ mới đúng."
"Mợ ơi, cho con xem đôi bông tai nha!"
"Trời ơi, cái vòng cổ đẹp dữ! Con đòi mẹ mua một cái giống vậy luôn!"
Đám con nít nhao nhao nhưng Nam Tịch lại không thấy phiền, chắc vì hôm nay cô thấy lòng rất yên vui. Cô còn mở hộp trang sức của mình, chọn một chiếc vòng ngọc phỉ thúy cỡ nhỏ, đeo cho cháu gái của Trì Cẩn Dư.
Mẹ bé là chị họ bên dì út của Trì Cẩn Dư, vừa tìm con vừa thấy bé được tặng vòng ngọc, liền nhẹ nhàng trách yêu, định trả lại.
"Không sao đâu chị, em tặng bé đó," Nam Tịch cười nói.
"Vậy ngại quá…"
"Vòng nhỏ quá, em đeo bị chật." Nam Tịch nắm tay bé, lắc lắc, "Lúc mua em mê màu này lắm, nhìn như màu kẹo vậy đó. Nhưng mà đeo không hợp tay, giờ cũng không còn thích lắm nữa. Màu này hợp với mấy bé con, cho bé đeo đi."
"Đã cám ơn mợ chưa con?" người mẹ xoa đầu con gái.
Bé đã cảm ơn một lần, giờ lại ngoan ngoãn cúi đầu cảm ơn thêm lần nữa.
Lễ cưới diễn ra lúc 12 giờ 08 phút.
Dàn nhạc bắt đầu chơi những bản tình ca nhẹ nhàng và lãng mạn.
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn về phía bức tường hoa hồng tím kéo dài hơn chục mét, uốn lượn hai bên thảm pha lê như hình sóng biển.
Nghe nói tối hôm trước, ba trăm ngàn đóa hoa hồng giống "Khúc hát biển cả" được đưa đến bằng chuyên cơ, hơn trăm nhân viên làm việc suốt đêm, mãi đến rạng sáng mới hoàn thành bức tường hoa lung linh này.
Cô dâu mặc váy cưới lụa trơn, kiểu dáng cúp ngực thanh thoát, bước qua bức tường hoa. Trên tà váy chỉ có vài bông hoa nổi nhẹ điểm xuyết, không đính đá, không trang trí cầu kỳ, vậy mà trong khung cảnh hoành tráng khiến người ta choáng ngợp ấy, cô lại trở thành điểm nhấn rực rỡ nhất.
Cuối con đường trải thảm hoa, người đàn ông ấy đang đứng chờ. Ánh mắt sâu như biển của anh dõi theo cô. Bộ vest đen khoác lên người anh trầm tĩnh và vững vàng, không thể che giấu được ngọn sóng cảm xúc mãnh liệt nơi đáy mắt.
Khoảng cách không xa, nhưng với hai người họ, từng bước đều như kéo dài vô tận.
Khi bàn tay cô cuối cùng chạm vào lòng bàn tay anh, cảm nhận được hơi nóng rực lan đến tim, nơi khóe mắt cô cũng dâng lên một làn hơi ấm khó cưỡng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!