Chương 43: (Vô Đề)

Trong vô số khoảnh khắc, Nam Tịch cảm thấy bầu không khí giữa họ trở nên khó giải thích, thậm chí có một loại ảo giác kỳ lạ—có khi nào, anh ấy yêu cô rồi không?

Nhưng tận sâu trong tim lại có một giọng nói vô cùng tỉnh táo nhắc nhở cô: Đừng coi là thật, đừng chìm sâu vào, đừng suy diễn quá mức để rồi tự mình mắc kẹt.

Cho nên, cô chỉ vẫn như trước đây, nhẹ nhàng cười với anh: "Tên cũng rất hay."

"Ừ." Dường như anh vốn không kỳ vọng điều gì, khóe môi vẫn giữ nét dịu dàng, chỉ có ánh mắt nhìn cô càng thêm sâu sắc: "Rất hợp với ánh trăng đêm nay."

Nam Tịch nâng ly lên, nhẹ nhàng cụng vào ly của anh: "Cảm ơn anh."

"Cảm ơn gì?"

"Cảm ơn anh mấy ngày này khiến em rất vui." Cô chân thành nhìn anh.

Trì Cẩn Dư cúi đầu, dùng môi mang theo hương rượu nhẹ nhàng phủ lấy môi cô.

Rất lâu sau, anh mới mở mắt, trán kề trán với cô: "Anh sẽ luôn làm em vui, đừng nói cảm ơn nữa."

Cảm xúc dâng trào, cô khẽ nghẹn giọng, thấp giọng đáp: "Ừm."

Anh nắm lấy tay cô, lòng bàn tay ấm áp áp sát: "Tối nay còn một tiết mục nữa, sẽ khiến em càng vui hơn."

Nam Tịch hàng mi khẽ run: "Là gì vậy?"

Anh dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô: "Thay đồ đi, anh đưa em đi xem."

Trang phục không phải cô mang theo, vốn dĩ cũng không định lúc này còn thay đồ.

Về đến khách sạn, Trì Cẩn Dư mở cửa phòng thay đồ, giữa hành lang ban đầu trống trải, lúc này rõ ràng đang treo một chiếc váy dạ hội màu tím nhạt.

Thiết kế xếp tầng nhẹ nhàng, có độ phồng vừa phải, vừa đủ lớp lang mà không cồng kềnh. Thân váy đúng sở thích của cô, lấp lánh điểm xuyết những mảnh kim sa nhỏ li ti.

Dây vai và viền áo phía trước, cùng với vòng eo thanh mảnh, đều được kết hợp bởi những viên kim cương nhỏ hình trái tim, xếp ngay ngắn, không một khe hở.

"Sao lại là váy dây nữa?" Nam Tịch giả vờ chu môi than nhẹ.

Người đàn ông từ phía sau ôm lấy cô: "Muốn nghe nói thật không?"

"Muốn."

Anh nhẹ nhàng cắn lên vành tai cô: "Bởi vì rất tiện."

"……"

Nam Tịch thay đồ xong, đơn giản trang điểm lại một chút, phối thêm đôi hoa tai rồi cùng anh ra cửa.

Cô vốn định đeo thêm dây chuyền, nhưng Trì Cẩn Dư bảo dây vai và viền áo của cô đã đủ lấp lánh rồi, không cần đeo thêm nữa.

Xe đưa họ tới bờ biển. Khi nhìn thấy chiếc du thuyền lớn ở xa xa, Nam Tịch thoáng có một dự cảm mơ hồ.

Xuống xe tới bến tàu, cảnh tượng trên du thuyền cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.

Ở đó ánh đèn rực rỡ, như một buổi lễ lớn, tiếng cười nói rộn ràng, tiếng hát vui vẻ tô điểm thêm sự yên bình của hòn đảo trong đêm.

Nam Tịch khoác tay anh bước về phía trước, ngẩn ngơ nhìn, giọng nói như hòa vào trong gió biển: "Đây là đang làm gì vậy?"

Anh chậm bước chân, đi lên bậc thang, tự mình cúi xuống cẩn thận nhấc lên gấu váy hơi dài của cô. Giống như một quý ông chu đáo, chăm sóc tận tình cho công chúa duy nhất của anh.

"Lễ hạ màn, hoặc có thể nói, là một khởi đầu mới."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!