Chương 42: (Vô Đề)

Nam Tịch không biết vì sao anh lại hỏi như vậy. Có lẽ ánh mắt anh quá chân thành, khiến tim cô khẽ rung lên, suýt chút nữa đã nhầm tưởng đó là cảm giác rung động thật sự.

Cô vất vả giữ lại một chút lý trí từ trong đầu óc rối loạn, cố gắng bảo vệ bản thân thật chặt.

"Em chỉ tin những thứ có thể nhìn thấy, chạm vào được, và tự tay mình kiểm soát được thôi." Nam Tịch xòe hai bàn tay đặt lên đùi, cúi mắt mỉm cười nhẹ nhàng, ánh nhìn bình thản, "Luật hôn nhân không bảo vệ tình yêu, cũng không có bất kỳ điều luật nào đứng về phía tình yêu. Mọi hành động làm tổn thương tình cảm đều chẳng phải trả giá gì cả."

Đây là điều Trì Chiêu Minh đã dạy cô.

Hưởng thụ lòng tin và tình cảm chân thành của một cô gái, tận hưởng tuổi thanh xuân cô ấy trao đi, sau đó nhẹ nhàng phản bội không chút day dứt.

Mang tiếng xấu thì đã sao? Bị cả ngàn người chỉ trích thì đã sao? Anh ta đâu có thực sự bị đóng lên cây cột nhục nhã, hay bị lưu dấu vết mãi mãi như người từng ngồi tù đâu.

Thế giới vô tình này sẽ nhanh chóng quên sạch những gì anh ta từng làm, từng gây tổn thương cho ai. Những lời thề non hẹn biển hay xin lỗi đều chẳng đáng gì.

Cô tin loài chim hải âu một đời chung thủy, nhưng không còn dám tin lòng người nữa.

Có lúc, con người sống có trái tim lại chính là điều bất hạnh. Làm một chú chim có khi lại tốt hơn.

Trì Cẩn Dư nhìn dáng vẻ quá mức bình tĩnh của cô, đáy mắt hiện lên chút xót xa, giọng nói khàn đặc: "Tịch Tịch, có lẽ tình yêu không phải là thứ mơ hồ hư ảo. Em thử một lần đi, biết đâu lại nắm giữ được."

"Ai mà biết chứ." Nam Tịch khẽ cười một tiếng, ngón tay cô vờ nắm lấy không khí, "Em không muốn sống phức tạp như thế, cũng chẳng thích nghĩ nhiều, vui vẻ là được rồi."

"Ừ." Anh nắm lấy bàn tay cô, đan từng ngón tay vào nhau, giọng thật khẽ, nụ cười có phần gượng gạo nhưng đầy bao dung, "Vui vẻ là tốt rồi."

Làm cho Nam Tịch vui vẻ thực ra là một chuyện rất dễ dàng.

Cô rất dễ được dỗ dành.

Buổi chiều, anh cùng cô đi mua quà lưu niệm cho các chị em. Nhìn thấy cả một con phố dài để mua sắm, cô phấn khích đến mức vừa chạy vừa nhảy.

Ngưỡng vui vẻ của cô rất thấp, luôn khiến người khác cảm giác rằng cô rất đơn thuần dễ lừa, như không phòng bị bất cứ điều gì.

Nhưng Trì Cẩn Dư biết, chỉ là cô quý trọng cảm xúc của chính mình, không muốn những chuyện vặt vãnh ảnh hưởng đến niềm vui đơn giản đó.

Cô có giới hạn của mình. Giống như buổi tối điên rồ kia, Trì Chiêu Minh chạm đến giới hạn đó, cô không ngần ngại mà cắt bỏ hoàn toàn.

Cơ hội và lòng tự trọng cô còn dành cho anh ta giống như một lưỡi dao lơ lửng trên đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống, chẳng còn khả năng dây dưa.

"Cái này được không?" Nam Tịch kéo tay anh, "Trì Cẩn Dư, anh thử sờ tấm chăn này xem."

Anh đi qua, nhận lấy từ tay cô, dùng ngón tay xoa nhẹ để cảm nhận: "Len cừu New Zealand chính hiệu đó, không sai đâu. Chọn màu nhã nhặn chút nhé."

"Ồ." Nam Tịch cười cười, vừa chọn vừa lẩm nhẩm, "Kỳ Thư Ái thì màu trắng kem, Kiều An An màu nâu nhạt, Tiết Thiện thì sọc vằn… Chị Nghi Lâm thì không lấy cái này, còn…"

Trì Cẩn Dư đẩy xe hàng giúp cô, khá tò mò làm sao trong đầu cô lại nhớ rõ mỗi người muốn thứ gì mà không cần xem ghi chú.

Anh vốn không bao giờ nhớ những thứ liên quan đến tình cảm thế này, hoặc cũng có thể do anh chẳng có bạn bè gì.

Ánh mắt anh nhìn cô càng thêm sâu sắc.

Nam Tịch gọi một nhân viên bán hàng tới, hỏi bằng thứ tiếng Anh

-Mỹ lưu loát: "Xin hỏi, búp bê chim kiwi ở đâu nhỉ? Còn món snack da heo đang rất nổi nữa."

Nhân viên nhiệt tình chỉ đường giúp cô, còn đề xuất thêm món nam châm tủ lạnh nhất định phải mua ở Queenstown và một thương hiệu mỹ phẩm bản địa nữa.

Nam Tịch trò chuyện vui vẻ rồi rời đi, hoàn toàn quên mất phía sau còn một người chồng đang giúp mình đẩy xe hàng.

Trì Cẩn Dư chỉ biết cười nhẹ đầy bất đắc dĩ, vội bước theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!