Chương 41: (Vô Đề)

Chiếc ghế sofa bị sức nặng của hai người ép xuống rất sâu. Nam Tịch có cảm giác mình đang chìm vào một lớp đệm mềm mại như bông. Mỗi lần anh khẽ động, lớp đệm cũng rung rinh theo, tựa như cô đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, chòng chành giữa làn sóng nhẹ.

Cuối cùng, người đàn ông cao lớn ấy bế cô vào phòng ngủ, lăn nhẹ từ mép giường rộng hai mét vào giữa.

Trong chăn là mùi hương của riêng cô, khiến anh chẳng thể cưỡng lại được. Sau cùng anh vẫn không nhịn nổi, mở hộp quà khách sạn tặng.

Trong bóng tối yên lặng, cô gái cũng mơ màng theo anh, đôi mắt đẹp chìm trong dịu dàng.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, mắt Nam Tịch có chút sưng nhẹ.

Hôm nay quay các cảnh đời thường, sẽ không quá vất vả, nhưng cô tuyệt đối không cho phép mình xuất hiện kém sắc trước ống kính.

Cô uống một cốc cà phê đen khi bụng vẫn còn đói, dùng máy massage mặt thật lâu, đến khi gương mặt và đôi mắt đều tan hết dấu vết mệt mỏi, mới gọi người vào trang điểm.

Bộ đồ hôm nay là trang phục retro màu nâu sữa, đi cùng một chiếc mũ rộng vành lót lưới, trông cô hệt như một tiểu thư quý tộc trong các bộ phim cổ điển phương Tây.

Trì Cẩn Dư hôm nay cũng đổi phong cách. Áo sơ mi và áo vest gile, anh trông chẳng khác nào một quý ông lịch lãm.

Nhưng Nam Tịch biết rõ—vẻ ngoài lịch thiệp chỉ là lớp ngụy trang của người đàn ông này mà thôi.

Lịch trình hôm nay có phần cưỡi ngựa. Không yên tâm để người khác lựa chọn, Nam Tịch đích thân chọn một chú ngựa trắng cho mình.

Trong lúc đoàn quay phim đang chuẩn bị, cô tranh thủ làm quen với chú ngựa nhỏ. Trì Cẩn Dư đứng cạnh bên cô, nhân lúc xung quanh không có ai, anh vòng tay ôm nhẹ eo cô, khẽ hỏi:

"Còn đau không?"

Nam Tịch lườm anh, nhẹ dùng cùi chỏ huých một cái, ý bảo anh đừng nói nữa.

"Anh lo lát nữa em cưỡi ngựa không thoải mái."

Giọng anh rất nghiêm túc, lại nhẹ nhàng: "Mặc dù hôm qua chỉ…"

Chưa kịp để anh nói hết câu, cô vội vàng đưa tay lên che miệng anh lại.

Khuôn mặt cô đỏ lên, dù được che giấu dưới lớp trang điểm tinh tế, nhưng tai thì đã chuyển màu. Cô trừng mắt hung dữ, nhỏ giọng đe dọa:

"Nói nữa em cắt lưỡi anh đó."

"Xin lỗi bà xã."

Nhìn cô vẫn khỏe mạnh như vậy, anh biết cô không sao. Anh bật cười, cúi sát vào bên tai cô, thì thầm bằng giọng đầy ám muội:

"Lần sau anh chỉ làm thôi, không nói nữa."

Cô véo mạnh vào eo anh một cái, nhưng người này căn bản không biết đau.

Chưa kịp thu tay về, cô đã bị anh nhẹ nhàng nhéo eo lại một cái. Giọng nói bên tai còn trầm thấp hơn trước:

"Bà xã thật mềm mại… Anh thích lắm."

Cô thừa biết anh nói "mềm mại" không phải chỉ eo.

Đúng lúc này, nhiếp ảnh gia tiến lại, cô không thể tiếp tục tính sổ với anh, chỉ đành trừng mắt một cái thật mạnh.

Nhưng trong mắt người ngoài, cái lườm ấy lại như đang tình tứ đưa tình.

Nhiếp ảnh gia vừa cười vừa nói đùa:

"Biểu cảm này ổn nè, chút nữa quay lại nhé, cô cứ đấm nhẹ vào ngực anh ấy thêm vài cái, sẽ càng thêm sinh động đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!