Chương 40: (Vô Đề)

Nam Tịch bị anh trêu đến mức đầu óc ong ong, hàng mi run không ngừng. Cô nhất quyết không chịu thừa nhận rằng tim mình đang nóng rực, vừa háo hức vừa luống cuống, bị anh nắm đến mức toàn thân mềm nhũn. Cô lườm anh một cái, không vui nói:

"Anh đang nghĩ đến cái chuyện đó chứ gì…"

"Ừ, anh đúng là đang nghĩ."

Giọng anh chẳng hề có chút áy náy, cũng không định gánh tội thay cho ai, ánh mắt lộ liễu, lại còn được đà lấn tới:

"Anh muốn làm điều trước giờ chưa làm, để em biết anh có chỗ nào giỏi…"

"Anh—!"

Nam Tịch hoảng hốt đưa tay bịt miệng anh.

Nhưng Trì Cẩn Dư dễ dàng né được, rồi nắm lấy tay cô, trong mắt đầy vẻ tinh nghịch:

"Tối nay nhé?"

"Không được."

Nam Tịch phản xạ mà bật ra, vội vàng tìm cớ:

"Ngày mai còn phải sang New Zealand…"

Công việc của anh đã xử lý xong, hành trình bay cũng xin được rồi. Ngày mai, điểm dừng chân đầu tiên để chụp ảnh cưới—Queenstown.

Người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc, như thể đêm nay nhất định phải được như ý:

"Chỉ một lần thôi, không mất nhiều thời gian đâu."

"Ai nói vậy? Mỗi lần của anh đều rất…"

Nam Tịch nói nửa chừng thì ngừng lại, phát hiện ánh mắt trêu chọc của anh, nhận ra mình lại bị anh dắt mũi.

Cô hừ khẽ một tiếng, không thèm để ý nữa. Cầm đũa gắp hết bò, tôm, sườn vào chén mình, không để lại cho anh miếng nào.

Đàn ông xấu xa, không xứng ăn!

Trì Cẩn Dư ngồi sát bên cô, ung dung nhìn cô trút giận, ánh mắt dịu dàng như nước.

Cả bữa cơm chỉ toàn món chay, nhưng anh ăn rất ngon lành.

Nam Tịch không chỉ càn quét hết đồ ăn mặn, ăn xong còn tự mình đi lấy bánh kem từ tủ lạnh, không hề có ý định chia phần cho anh.

Cô cúi đầu ăn một mình, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt anh đang nhìn.

Phòng khách chỉ còn tiếng nhai nhẹ nhàng của cô gái.

Trì Cẩn Dư thở dài khe khẽ, bấm vài cái trên điện thoại.

Giai điệu vang lên từ dàn loa âm tường, chậm rãi lan khắp căn phòng, phá tan bầu không khí im lặng đang giằng co.

"Apologize"—một bài hát cũ đã từng nổi đình nổi đám.

Nam Tịch ăn quá nhanh, lại lạnh, không nhịn được mà nấc một tiếng. Một bàn tay ấm áp đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng vuốt xuống giúp cô dễ chịu hơn.

Nam Tịch chu môi than phiền:

"Cổ lỗ sĩ ghê."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!