Khi hai người quay lại bãi đỗ xe, xe của Nam Ảnh Tuyết đã rời đi.
Nam Tịch nhìn khoảng trống nơi chiếc xe từng đậu, thất vọng bặm môi:
"À… Sao chị ba không đợi em chứ."
"Chúng ta mới cưới, chị ấy đâu nỡ thật sự đưa em đi?" Trì Cẩn Dư cười, ôm sát vai cô,
"Tối nay đành uất ức phu nhân, chỉ có thể ngủ với anh thôi."
"Hứ." Nam Tịch giả vờ không vui, nhưng khóe miệng lại cong lên không kiểm soát.
Cũng khá tâm lý đó chứ, biết quay lại kịp lúc trước nửa đêm. Khi vừa thấy anh, cô thật sự bất ngờ, còn tưởng mình hoa mắt.
Xe của Trì Cẩn Dư đậu ở chỗ khác, hai người sóng bước đi bộ dọc con đường tối om.
Không hiểu sao Nam Tịch lại thấy rất thích cái tiết tấu này. Bình thường cô vốn chẳng vội vàng, nhưng có chủ ý bước chậm như thế này để cảm nhận – là lần đầu tiên.
Không thể phủ nhận, cưới Trì Cẩn Dư khiến cô cảm thấy hạnh phúc.
Chiếc nhẫn hình nút đồng tâm lấp lánh trên tay phải, cô giơ lên ngắm nghía trong bóng tối:
"Em cứ tưởng anh không chuẩn bị quà đó."
Không ngờ lại giấu trong bánh kem.
"Nếu anh thật sự không chuẩn bị, em định phạt anh ngủ ở phòng khách à?" Người đàn ông nhướng mày cười trêu.
Nam Tịch nhìn anh, ra vẻ kiêu ngạo:
"Không những phạt, mà còn phạt rất lâu."
Trì Cẩn Dư nâng tay cô lên, hôn nhẹ:
"Vậy sao anh dám quên được?"
Nam Tịch bật cười khúc khích, rồi cũng kéo tay anh lại.
Lần đầu tiên cô hôn lên mu bàn tay một người đàn ông, khẽ chu môi, chạm nhẹ – dường như còn mang theo chút thành kính.
Cô thật sự có cảm giác như tân hôn vậy. Không cần bận tâm có yêu hay không, cũng chẳng nghĩ nhiều về lý do của cuộc hôn nhân này, chỉ cần ở bên anh, trong lòng cô đã ngọt ngào.
Cũng giống như cái hôn lên mu bàn tay kia, không có lý do gì cả, chỉ vì cô bất chợt muốn làm vậy.
Về đến biệt thự, Eric lắc cái đuôi kim loại chạy ra đón:
"Chào mừng ông bà chủ về nhà."
"Chào buổi tối nhé, còn chưa đi ngủ à?" Nam Tịch cúi người xoa xoa cái đầu kim loại.
Ngoài lớp vỏ bằng sắt ra, Eric thực sự rất giống một chú chó sống.
Chỉ khác là chó thật không biết nói tiếng người, còn Eric thì biết trò chuyện:
"Phu nhân chưa ngủ, tôi cũng không ngủ."
Trì Cẩn Dư nhịn không được cong môi. Mấy lời thoại này đâu phải do anh lập trình, nghe ra mùi dẻo quẹo kiểu mấy ông trung niên.
Phải tranh thủ lúc nào rảnh dọn dẹp lại bộ nhớ mới được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!