Chương 36: (Vô Đề)

Trì Cẩn Dư không ngờ đời này mình lại vì chuyện như vậy mà phải hỏi ý kiến bác sĩ. Nhưng anh là người nghiêm túc, những vấn đề quan trọng tuyệt đối không tra mạng qua loa.

Anh chỉ tin vào ý kiến của giới chuyên môn.

Lo lắng của Nam Tịch không phải không có lý. Trong chuyện này anh hoàn toàn không có kinh nghiệm, không dám chắc nếu mình mù quáng thử sẽ không khiến cô bị tổn thương.

Vài từ khóa bác sĩ đề cập, anh đều ghi nhớ kỹ trong đầu. Sau khi cúp máy, anh còn cẩn thận lặp lại nhiều lần, sợ sót mất điều gì.

Khi đến văn phòng, nhận lấy tài liệu từ Dư Thự Dương, anh chỉ đặt tạm sang bên rồi nói:

"Giúp tôi mua một vài thứ."

Dư Thự Dương lập tức mở ứng dụng ghi chú: "Anh nói đi."

"…" Người đàn ông hơi sững lại, sắc mặt có chút khó xử, thu lại vẻ mất tự nhiên, lại mở tập tài liệu ra, "Thôi, tôi tự mua."

Đây là lần đầu tiên Dư Thự Dương thấy ông chủ nhà mình có biểu cảm kiểu ngượng ngùng như vậy, như thể phát hiện châu lục mới, rất tò mò nhưng đành nhịn.

Anh ta cảm thấy mình không nên ở lại lâu, vội ôm tài liệu đã ký rời đi.

Vừa bước ra khỏi cửa thì nhận được tin nhắn từ ông chủ:

[Gửi cho tôi địa chỉ nhà tôi.]

Dư Thự Dương hoài nghi có phải mình hoa mắt không:

[…Anh vừa nói gì chứ?]

Trì tổng: [Địa chỉ nhận hàng.]

Cuối cùng tim cũng hạ xuống:

[Ồ, được, Trì tổng đợi chút.]

Bình thường, Trì Cẩn Dư muốn mua gì chỉ nói một tiếng là anh ta tự xử lý từ A đến Z, chưa từng thấy anh chủ động đặt hàng bao giờ.

Dư Thự Dương ngày càng cảm thấy hôm nay ông chủ có gì đó lạ lạ.

Chẳng lẽ làm "đại thiếu gia" quen rồi, giờ bỗng muốn tự mình trải nghiệm niềm vui lướt app mua sắm?

Hay là lại nghĩ ra chiến lược kinh doanh mới cho công ty?

Lúc này, dì Thôi đang chuẩn bị bữa trưa. Nam Tịch nói cô không muốn ăn món xào nên dự định dùng lò hấp để làm vài món nhẹ nhàng.

Trong bếp không có khói dầu, Nam Tịch rảnh rỗi bèn đi vào xem dì chuẩn bị nguyên liệu.

Dì Thôi là người làm bếp lâu năm, kỹ thuật thái dao cực kỳ chuẩn xác. Gừng được thái sợi mảnh như tơ, động tác rạch lưng tôm cũng nhanh nhẹn, chỉ cần khẽ khều một cái là gân tôm đã được rút ra. Vài nguyên liệu đơn giản trộn lại với nhau, còn chưa cho vào lò hấp đã thơm lừng.

Nam Tịch lần đầu cảm thấy ngắm người khác nấu ăn lại thú vị đến vậy, cô cười nói:

"Dì Thôi, sandwich và bánh scone sáng nay ngon thật đó. Cả sữa hầm đào nữa. Ngày mai dì làm lại được không ạ?"

"Sáng nay à?" Dì Thôi nhướng mày, cười ý tứ sâu xa, "Bữa sáng hôm nay không phải tôi làm đâu."

Nam Tịch ngẩn ra: "Hả?"

"Chắc là Tiểu Dư làm đó." Dì Thôi nhìn cô một cái đầy ẩn ý, "Tiểu Dư nấu ăn giỏi lắm, chỉ là bình thường bận rộn quá, chẳng mấy khi tự nấu. Là vì thích cháu nên mới đích thân xuống bếp đó."

Hai chữ "thích" kia, Nam Tịch không để tâm lắm. Trì Cẩn Dư đối xử tốt với cô, trong mắt người ngoài có thể là vì tình cảm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!