Chương 35: (Vô Đề)

Nam Tịch nhìn dòng chữ anh vừa viết, tim như đập lệch một nhịp.

Rõ ràng chẳng có chữ nào nhắc đến yêu đương, vậy mà lại như có điều gì đó thâm trầm và sâu lắng hơn cả tình yêu, lặng lẽ ẩn sau từng nét bút gọn gàng, thanh tú.

Cô không cản được suy nghĩ mình trôi về phía những điều… hơi mơ hồ.

Mãi cho đến khi mùi hoa ngọt ngào thoảng qua, những đóa hồng cam đã được bó gọn trong lớp giấy da màu nâu, điểm thêm vài nhành lá xanh. Cô chủ cửa tiệm đưa bó hoa tới trước mặt:

"Chị xem có hài lòng không ạ?"

"Rất đẹp." Nam Tịch cười nhẹ, đón lấy, "Cảm ơn chị."

Rời khỏi tiệm hoa, hai người cùng đi bộ về nhà. Khi đi ngang qua siêu thị, Trì Cẩn Dư đề nghị ghé vào mua chút đồ.

Anh chọn những món cô thích—sữa chua, vài loại bánh vặt, rồi cân một túi đào. Trong lúc chờ thanh toán, Nam Tịch vô tình thấy anh với tay lấy một hộp nhỏ từ kệ gần quầy thu ngân.

Một chiếc hộp màu hồng in dòng chữ "Siêu mỏng, cấp ẩm" với thiết kế quá sức nổi bật lọt thẳng vào tầm mắt cô, khiến mặt cô đỏ bừng như lửa. Nam Tịch lập tức cúi gằm, giả vờ như chẳng thấy gì.

Rời siêu thị, lúc Trì Cẩn Dư nắm tay cô lại, lòng bàn tay cô đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, hỏi:

"Nóng à? Hoa có muốn để anh cầm giúp không?"

Nam Tịch vẫn cúi gằm, khẽ lắc đầu.

Tâm tư cô vốn không khó đoán, Trì Cẩn Dư chỉ cần suy nghĩ một chút liền hiểu. Anh khẽ cong môi, giọng trầm nhẹ vang lên bên tai:

"Tiểu Tịch, chúng ta đã là vợ chồng rồi."

"Ừm." Cô đáp khẽ, giọng gần như tan trong mũi.

Cô biết rõ, né lần một không né được lần hai. Là vợ chồng rồi, những nghĩa vụ kia sớm muộn cũng sẽ phải thực hiện.

Người đàn ông siết nhẹ tay cô, như muốn an ủi, gõ nhè nhẹ lên mu bàn tay:

"Nhưng nếu em chưa sẵn sàng, thì không cần vội."

Nam Tịch không trả lời nữa.

Về đến nhà, cô vào tắm trước. Tự tay gội rửa thật sạch, đến cả sữa dưỡng thể cũng chọn loại hương hoa hồng mới mua.

Trước đây cô vẫn thích hương cam chanh dịu nhẹ. Còn loại sữa dưỡng thể này là cô vô tình thấy trên mạng—một người dùng nhận xét rằng chồng mình rất mê mùi hương này. Không hiểu sao hôm đó cô lại nổi hứng đặt mua.

Mà công nhận, mùi cũng thật dễ chịu.

Trì Cẩn Dư không có trong phòng ngủ chính, chắc là sang phòng tắm khác. Nam Tịch quấn áo choàng ngủ, đứng bên khung cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh trong sân.

Thì ra trong sân có cả một cây ngân hạnh.

Ánh đèn chỉ chiếu sáng một phần tán cây, phần còn lại hòa vào bóng tối nơi sân sau chưa bật đèn.

Tối nay sân trước rực rỡ ánh sáng, như thể đang âm thầm chúc mừng một điều gì đó. Từng bậc thềm bên hồ cá được viền đèn vàng ấm, tạo thành một khung cảnh mờ ảo mà lung linh.

Từ tầng ba nhìn xuống, vẫn không thể thấy được những tòa nhà hay con đường bên ngoài. Chỉ có ngọn của một cây phượng khổng lồ đung đưa trong gió. Nam Tịch thầm nghĩ, chắc hẳn đó là phần duy nhất được anh cho phép "lọt vào tầm mắt", nếu không, kiểu gì anh cũng sẽ dùng gì đó để che khuất—có thể là một tán cây khác, hoặc một hòn non bộ thật cao.

Một vài thói quen nhỏ của người đàn ông này… thật sự rất thú vị.

Trước khi trực tiếp trải nghiệm khu vườn trong phố náo nhiệt nhưng lại hoàn toàn không vướng mắt bởi cảnh vật nhân tạo, cô chỉ từng nghe nói về những người mắc "chứng sạch sẽ thị giác" trên mạng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!