Nam Tịch như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, không kịp khách sáo gì với anh, lập tức chạy vụt về phòng thay đồ và trang điểm.
May mắn là cô nhanh nhẹn, chỉ mất một lúc để hoàn tất lớp trang điểm nhẹ như không, tóc tai quần áo đều chỉnh tề, mà lúc đó vẫn chưa tới mười một giờ.
Trì Cẩn Dư dẫn cô xuống lầu, lên xe, chạy thẳng đến cục dân chính gần nhất.
Trên đường đi, anh đưa cho cô một túi tài liệu.
Nam Tịch sững sờ đón lấy:
"Đây là gì vậy?"
"Giấy kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân của anh."
"…" Ngón tay cô khẽ run lên. "Em còn chưa đi khám."
"Không sao, em có làm hay không cũng được." Giọng anh thản nhiên như không, "Chuyện kết hôn không có gì thay đổi đâu."
Phải rồi, đã đến bước đăng ký kết hôn rồi mà.
Nam Tịch mím môi, mở tài liệu trong tay ra.
Cô lật qua lật lại một lượt, những chỉ số phức tạp kia cô không hiểu nổi, chỉ xem phần kết luận cuối cùng của bác sĩ để xác nhận không có vấn đề gì.
Nhưng chỉ lướt mắt qua một chút, cô lại nhớ rất rõ chiều cao và cân nặng của anh.
Thì ra anh cao tận một mét tám tám, vậy mang giày vào chẳng phải đã hơn mét chín rồi sao… Bảo sao, nhìn lúc nào cũng thấy cao lớn thế.
Họ kịp đến cục dân chính trước giờ nghỉ trưa, nhờ công lao xếp hàng trước của Dư Thự Dương, thuận lợi trở thành cặp cuối cùng được xử lý trong buổi sáng.
Người lớn trong nhà thường nói, đăng ký vào buổi sáng là tốt nhất.
Nam Tịch thì thấy cũng không quan trọng, nhưng có vẻ Trì Cẩn Dư khá để tâm.
Nhiều cặp đôi đã chuẩn bị ảnh cưới từ trước, còn họ thì không. Trì Cẩn Dư là đàn ông nên không để ý mấy chuyện này, còn Nam Tịch thì vốn luôn tự tin.
Ảnh của cô chưa từng qua chỉnh sửa cầu kỳ, ngược lại càng đơn giản tự nhiên thì càng làm nổi bật nét đẹp trời phú.
Cô nhân viên chụp ảnh ở cục dân chính không tiếc lời khen ngợi:
"Đôi này đẹp thật đó!"
Nam Tịch bị anh nắm tay dắt đến, ngồi lên chiếc ghế trước phông nền đỏ. Cô ngồi thẳng lưng, nhìn qua thì ngoan ngoãn là thế, nhưng thật ra toàn thân đã cứng đờ.
Y như hôm đính hôn vậy, chẳng hiểu sao lại hồi hộp một cách kỳ lạ.
Cô nhân viên từ sau máy ảnh thò đầu ra cười tươi:
"Cô gái ơi, thả lỏng một chút, nghiêng đầu về phía chồng mình một chút nha~"
"Chàng trai không cần nhích nữa đâu, cậu gần như dính sát người ta rồi đó."
"Cười lên nào, ngọt ngào chút nhé~ Ừ, đúng rồi đó! Tốt lắm!"
Dưới ánh đèn flash, khoảnh khắc ngọt ngào của họ trước nền đỏ rực được lưu lại vĩnh viễn.
Tấm ảnh còn nóng hổi vừa dán xong, con dấu thép cũng được đóng lên sổ. Giấy chứng nhận kết hôn được trao đến tay họ.
Lúc Nam Tịch cầm lấy, đầu óc cô vẫn ngẩn ngơ—thật sự là đã kết hôn rồi sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!