Cô ngẩng đầu lên, thấy anh điềm nhiên uống phần trà sữa còn vương dấu son trên ống hút, mặt cô bất giác đỏ bừng.
Chẳng hiểu sao, đầu óc lại lạc trôi đến vẻ mặt anh khi ăn "thứ khác" vào tối hôm qua, đến cảm giác khi tay cô siết lấy tóc anh, và cả hai phút hoàn toàn mất kiểm soát, bị cuốn lên tận mây xanh…
Khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm như dính mật kia của anh, lòng cô bỗng chốc hoảng loạn, vội cúi đầu uống một ngụm lớn Coca lạnh.
May là còn có ly nước lạnh này cứu rỗi.
Bộ phim tình cảm nghệ thuật này theo đúng mô típ: nửa đầu nhẹ nhàng hài hước, nửa sau lại khiến người xem nghẹn ngào.
Ai cũng biết nam chính chỉ bị thương mất trí nhớ, dù nữ chính tưởng rằng anh đã chết, thì vẫn còn cơ hội gặp lại.
Vậy mà khi họ lướt qua nhau không nhận ra, cả rạp chìm trong tiếng khóc nức nở. Đúng khoảnh khắc đó, hai người bỗng quay đầu lại như có linh cảm…
Trên màn hình hiện lên dòng chữ lớn: The End.
Một cái kết mở.
Nam Tịch dùng đầu ngón tay lau nước mắt ở khóe mắt. Cô không đến mức khóc thành tiếng, nhưng lòng vẫn bị chạm đến.
Cái kết mở này làm cô khó chịu. Khó chịu đến nghẹn trong lòng, thở chẳng thông mà nuốt chẳng trôi.
Đèn vừa bật sáng, Trì Cẩn Dư đưa tay lau nước mắt giúp cô. Nam Tịch sụt sùi than thở:
"Không thích kết thúc kiểu đó chút nào."
Anh mỉm cười, ánh mắt đầy bao dung:
"Vậy em muốn một cái kết như nào?"
"Cho thêm một tiếng nữa cũng được, em muốn xem cảnh họ gặp lại, nam chính phải nhớ lại tất cả, rồi quay về trả thù, giành lại tài sản cho ba anh ta. Nữ chính đau khổ suốt bao năm, biên kịch không thể để hai người họ chịu thiệt như vậy được!" – Nam Tịch tuôn một tràng tức tối, rồi trừng mắt nhìn người bên cạnh –
"Lúc mua vé, anh cũng không xem kỹ à? Em có giống kiểu người thích phim buồn không?"
Trì Cẩn Dư cố gắng giải thích:
"Phim này không hẳn là buồn."
"Đối với em, kết mở tức là buồn." – Nam Tịch hừ một tiếng, lý lẽ gì cô cũng mặc kệ.
Hiếm khi cô bộc lộ tính khí kiểu tiểu thư trước mặt anh, vậy mà Trì Cẩn Dư lại thấy dễ thương vô cùng. Anh giơ tay vuốt tóc cô, cô nghiêng đầu tránh; anh chạm vào cằm cô, cô trừng mắt nhìn.
Cuối cùng, anh nắm tay cô thật chặt, nhất quyết không để cô giật ra. Rồi lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.
Vài giây sau, Nam Tịch nghe anh nói với người bên kia đầu dây:
"Chào anh Vương."
"Ừ, là tôi."
"Bộ phim mới ra rạp bên công ty anh, tên là Bán Chín… đúng, của đạo diễn La đó. Tôi muốn làm phần tiếp theo."
"Đương nhiên là tôi đầu tư. Dùng tên công ty các anh cũng được. Nhưng phải giữ nguyên dàn diễn viên cũ, và tôi cũng sẽ tham gia vào việc chỉnh sửa kịch bản."
"Thời gian càng sớm càng tốt. Nếu lịch trình của diễn viên có trục trặc, cứ báo với tôi, tôi sẽ tự xử lý."
"Được, cảm ơn anh."
Toàn bộ thời gian đó, đầu óc Nam Tịch cứ ù ù như ong bay. Rõ ràng nghe hiểu từng từ anh nói, nhưng hệ thống xử lý ngôn ngữ trong đầu lại loạn cả lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!