Cô từng tưởng tượng cảnh Trì Cẩn Dư đi mua sắm cùng phụ nữ, nhưng cuối cùng đều thất bại.
Cô không hình dung ra được. Cô nghĩ, kiểu đàn ông như anh, chắc chắn sẽ không làm chuyện đó.
Nhưng hôm nay, ngoại trừ lúc cô vào phòng thử đồ, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cô một giây nào.
Nam Tịch từ nhỏ đã quen là tâm điểm chú ý, thỉnh thoảng lại thích cảm giác ẩn mình trong đám đông như một sự mới lạ.
Tại một cửa hàng thời trang nữ trung – cao cấp, tuy chưa hẳn là hàng hiệu xa xỉ, trong khu vực chờ có mấy người đàn ông ngồi đợi bạn gái hoặc vợ mua đồ. Người thì sốt ruột nhìn quanh, người cúi đầu dán mắt vào điện thoại, bị gọi tên thì ngẩng lên lấy lệ khen vài câu, có người thì đắm chìm chơi game, giả vờ như không nghe thấy.
Có vẻ chuyện này đã thành thói quen.
Chị gái cùng thử đồ với cô chẳng hề tức giận, gọi chồng không được liền quay lại ngắm mình trong gương.
Cô nhân viên bán hàng còn nhiệt tình và kiên nhẫn hơn cả chồng chị ấy:
"Chị mặc bộ này xinh lắm luôn, màu này cực hợp với da chị, còn tôn dáng nữa."
Chị ấy liếc sang Nam Tịch đang đứng trước gương bên cạnh. Cô vừa thay một chiếc váy dài màu xanh nhạt kiểu buộc cổ, bờ vai mảnh mai, đường lưng thẳng, chiếc cổ thiên nga trắng ngần và thanh tú.
Vòng eo được thắt bằng chiếc đai bện cùng màu, mảnh mai mà kín đáo, tạo thành dáng vẻ nhẹ nhàng ẩn hiện.
Dưới ánh đèn trần sáng rực trong tiệm, cả người cô trắng ngần như sứ.
"Con gái trẻ mặc gì cũng đẹp." – Chị ấy thở dài cảm thán.
Nam Tịch nhìn chị, mỉm cười chân thành:
"Chị cũng rất xinh mà, bộ này trông sang hẳn ra ấy. Em thế này mặc chắc không đẹp bằng đâu."
Cô không phải kiểu người khen cho có, chị gái kia thân hình đầy đặn, mặc lên lại là một phong cách khác, rất riêng.
Không ai quy định chỉ có người gầy mới đẹp.
Nam Tịch quay người lại, ánh mắt lập tức bắt gặp Trì Cẩn Dư đang đứng cạnh giá treo đồ, cô mỉm cười, lông mày cong cong:
"Bộ này được không?"
Cô nhìn đồ rất có mắt, đã chọn là gần như không bao giờ sai.
Ánh mắt anh không rời nổi, bước tới, đưa tay vòng ra sau cô, như đang ôm lấy, khẽ cài chiếc nút sau cổ váy cho cô.
Bàn tay dời xuống, khẽ siết nhẹ eo cô:
"Đẹp. Em còn muốn thử gì nữa không?"
Nam Tịch khẽ lắc đầu.
Mấy bộ đồ bình dân thế này cô ít mặc, cùng lắm là mua chơi. Đẹp thì đẹp, nhưng chất vải vẫn không thể sánh với đồ đặt may riêng.
Trì Cẩn Dư vẫn chưa buông eo cô ra, bàn tay lưu luyến đặt lên đó:
"Thanh toán nhé?"
"Ừ."
"Cái túi kia cũng ổn đó, hợp với váy em đang mặc."
"Cũng đúng đấy chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!