Cô hoàn toàn không thể suy nghĩ gì nữa. Thứ còn lại chỉ là những phản ứng vượt khỏi ngôn ngữ, như phản xạ bản năng của sinh vật đơn thuần — vô thức giơ tay đấm nhẹ vào vai anh.
Nhưng chút e dè còn sót lại, cả sự ngại ngùng, và cả nỗi sợ mơ hồ… tất cả đều tan rã trong sự dịu dàng kiên nhẫn của anh.
Tấm chăn đỏ rực lõm xuống vì hai người, nếp gấp từ mép giường lan tới tận trung tâm.
Lớp vải lụa trơn mịn chẳng biết đã bị ném đi đâu — rõ ràng còn nằm trong tay anh khi nãy.
Ánh đèn mờ vàng của ngôi nhà cổ không đủ sáng, chỉ hắt nhẹ qua tấm màn mỏng, mơ hồ mà gợi cảm, không rõ ràng nhưng đủ khiến người ta bối rối.
Màu đỏ và trắng, cũng không còn tách biệt.
Những nơi từng khiến anh mê mẩn, lúc này được anh nâng niu như thể đang chạm vào điều thiêng liêng.
Trong âm thanh khẽ run và cả giọng thút thít của cô, tay anh luồn vào mái tóc đã bị cô vò rối cả lên.
Kiểu tóc được anh giữ chỉn chu cả ngày, giờ phút này đã rối bời, như một cách khép lại nghi thức long trọng ban ngày, và mở ra một đêm nhẹ nhàng nhưng đầy nhiệt độ.
Trước đây, Nam Tịch từng thích cái cảm giác mất trọng lực mỗi khi máy bay hạ cánh.
Nhưng vào đúng khoảnh khắc mất kiểm soát ấy — cô đột nhiên nhận ra:
Mình không muốn bay nữa.
Cô vừa giẫm lên anh, vừa nắm chặt tóc anh, bật khóc trong mơ hồ và rối loạn.
Trên bệ cửa sổ, vài bông hoa hồng nghiêng nghiêng trong lọ thủy tinh.
Nước vừa tưới lấp lánh dưới ánh trăng.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, cánh hoa khẽ run rẩy, vài giọt nước b*n r*, nhưng chẳng mấy chốc lại đọng lại thành lớp sương mỏng.Sáng hôm sau, khi Nam Tịch tỉnh dậy, Trì Cẩn Dư đã không còn trong phòng.
Ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ — có lẽ đã hơn tám giờ, nhưng không ai gọi cô dậy cả.
Cô rúc thêm một lát trong chăn, tận hưởng sự mềm mại và tĩnh lặng, rồi mới chịu bò dậy.
Cửa sổ phòng ngủ hướng ra vườn sau, khung cửa gỗ giống như một bức tranh sống động, ôm trọn cả hành lang, hồ nước, lầu nhỏ…
Thì ra từ nhỏ đến lớn, anh đều thức dậy cùng khung cảnh như thế này.
Nam Tịch chống cằm, tựa người lên bậu cửa, nhìn các cô chú giúp việc đang bắt cá trong hồ, có người tỉa cây, người hái trái.
Ở Long Hồ sơn trang, hiếm thấy hình ảnh sinh hoạt như vậy. Trang trại, nông trại đều đặt xa biệt thự chính, người làm cũng không tiếp xúc thường xuyên với gia chủ.
Nên ở đó, khi nhìn ra chỉ thấy cảnh sắc bình yên bất tận, không có hơi người.
Điện thoại rung lên.
Kỳ Thư Ái gửi tin nhắn:
[Tối qua sao rồi?]
Nam Tịch cắn môi, nhắn lại:
[Cậu còn dám hỏi!]
[Cái bộ đồ ngủ cậu chuẩn bị là gì thế hả?!]
Kỳ Thư Ái đáp ngay:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!