Tấm bảng liệt kê sính lễ "khủng" được đặt tại hành lang chính dẫn vào sảnh tiệc. Những vị khách quyền quý và giới tài phiệt lần lượt bước qua, ai nấy đều không giấu nổi ánh nhìn trầm trồ — không chỉ bởi sự phô diễn tài lực của nhà họ Trì, mà còn bởi tình cảm sâu sắc Trì Cẩn Dư dành cho người vợ tương lai.
Nam Tịch cũng ra đón khách cùng anh ở cửa chính.
Thấy cô đứng quá lâu, Trì Cẩn Dư sợ cô mỏi, liền tự tay kéo một chiếc ghế đặt cạnh để cô tranh thủ ngồi nghỉ khi có khoảng trống.
Chưa bao lâu, thấy cô hơi cúi người xoa cánh tay, anh lập tức cho người đi lấy kẹo và socola.
Lúc sau nữa, thấy cô khẽ kéo tay áo vì hơi lạnh, anh không nói một lời, cởi áo vest khoác lên vai cô.
Tất cả những cử chỉ nhỏ nhặt ấy đều được ống kính của truyền thông nội bộ ghi lại — cũng được những vị khách đi ngang bàn tán rì rầm, nửa ngưỡng mộ, nửa trêu chọc.
"Không ngờ tổng giám đốc Trì lại là người tình cảm đến vậy."
"Phải đó, dịu dàng chu đáo, ai từng thấy anh ấy thế này chưa?"
"Nhìn kìa, mắt chẳng rời vợ tương lai lấy một giây."
Trong khi đó, các anh chị họ của Nam Tịch lần đầu về lại thủ đô, thấy lối kiến trúc kiểu Kinh thành ở khách sạn cũng cảm thấy mới mẻ, bèn rủ nhau đi dạo một vòng rồi mới quay về sảnh tiệc.
Trên đường đi ngang qua, Nam Ảnh Tuyết – chị ba – dừng lại trước mặt cô em gái, đưa ngón tay khẽ móc nhẹ chiếc hoa tai trên tai Nam Tịch:
"Đẹp dữ nha, bb~"
Nam Tịch bình thường đã quen với lời khen, vậy mà lần này lại thấy hơi ngượng ngùng:
"Chị ba à…"
Cô liếc nhanh sang bên cạnh — nơi người đàn ông cao lớn kia đang đứng lặng lẽ.
"Chào em rể nha~" – Nam Ảnh Tuyết tươi cười chào hỏi một cách thẳng thắn, rồi nháy mắt với Nam Tịch – "Trai đẹp cỡ này, cho mười điểm!"
Biết có camera đang quay, Nam Tịch cố giữ mặt mũi mà lườm khẽ:
"Chị ba, anh ấy lớn hơn chị hai tháng lận đó!"
Cô nói bằng tiếng phổ thông — để người bên cạnh hiểu được. Quả nhiên, Nam Ảnh Tuyết lập tức nhận ra Trì Cẩn Dư không biết tiếng Quảng, nên chuyển ngữ luôn:
"Lấy chồng theo chồng, xưng hô thì theo em vậy."
Trì Cẩn Dư ôm vai cô vợ chưa cưới, mỉm cười rất nhã nhặn:
"Chị ba nói rất đúng."
Nam Tịch: "…??" Anh nghe hiểu thật hả!?
Lúc này, chị ba quay đầu — bắt gặp Nam Thanh Dục và Nam Dự Thần đang lấp ló bên cửa sổ, ánh mắt lén nhìn về phía này, như học sinh tiểu học bị bắt quả tang trốn học.
"Hai đứa làm gì thế hả? Qua đây!" – chị ba trợn mắt quát nhẹ.
Cả hai cậu em — nổi tiếng hướng nội — đồng loạt gãi đầu, vẻ mặt bối rối bước từng bước nhỏ lại gần.
Sau đó, cả hai đồng thanh lí nhí:
"Chào anh rể…"
"Anh rể… chào anh."
Nam Thanh Dục lớn hơn Nam Tịch vài tuổi, nhưng so với Trì Cẩn Dư vẫn trẻ hơn nhiều. Cậu mang vẻ thư sinh chưa rời khỏi khí chất sinh viên, đứng trước người đàn ông có khí thế vững vàng như núi kia, câu chào cũng mang theo chút rụt rè.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!