Cuộc điện thoại bất ngờ bị ngắt giữa chừng.
Nam Tịch gần như có thể hình dung ra dáng vẻ thất thần của người bên kia đầu dây. Cô thật sự không hiểu nổi, tại sao giờ đây Trì Chiêu Minh lại bộc lộ vẻ yếu mềm, thậm chí là níu kéo?
Rõ ràng, cô và Trì Cẩn Dư… đã sắp đính hôn.
Họ không dùng bữa tại nhà hàng ban nãy, mà được Trì Cẩn Dư dẫn đến một quán ăn kiểu riêng tư, thanh tĩnh hơn.
Dạo này liên tục dùng món Nhật, Nam Tịch ngồi trên tấm đệm tatami, chống cằm hỏi:
"Anh thích món Nhật lắm à?"
Người đàn ông chỉ khẽ nhấp một ngụm trà gạo lứt, ánh mắt nhìn ra khung cửa sổ bằng gỗ, nơi sắc xuân xanh biếc phủ đầy tầm mắt:
"Chỉ là muốn ăn thanh đạm một chút… để lắng lại."
Một câu nói đơn giản nhưng lại khiến trái tim Nam Tịch như bị gõ khẽ một nhịp.
Cô có cảm giác… hình như trong lời nói đó có tầng nghĩa khác.
Cô cũng cẩn thận nhấp vài ngụm trà, lòng mơ hồ chợt sáng tỏ điều gì, len lén nhìn anh:
"Vậy… anh để tâm đến Trì Chiêu Minh sao?"
Anh bật cười, rất nhẹ, rất thoáng, nhưng khóe môi lại cong lên đầy ẩn ý:
"Anh cần gì phải để tâm đến cậu ta?"
"Cậu ta… không đáng để anh bận lòng."
Phải rồi.
Dù xét về phương diện nào, Trì Chiêu Minh cũng không đủ để đặt lên bàn cân với anh.
Trì Cẩn Dư – một người lý trí, điềm đạm, luôn ở vị trí cao, trong lòng ẩn chứa những kế hoạch lớn lao. Làm sao anh lại để bản thân vướng vào những cảm xúc nhỏ nhặt như ganh tị hay so đo?
Chỉ là… có lẽ cô đã suy nghĩ quá trẻ con.
Nam Tịch ôm tách trà trong tay, cúi đầu, lặng lẽ thưởng trà.
Cô cảm thấy vị trà… có chút chua chát.
Buổi lễ đính hôn của hai gia đình Trì – Nam được tổ chức kín đáo trong tòa nhà dành riêng cho khách VIP tại khách sạn Đế Cảnh.
Ngoại trừ những người thân thiết được mời, không ai khác được phép vào trong.
Chỉ có một đơn vị truyền thông thuộc tập đoàn Hằng Sở được đặc cách ghi hình – và toàn bộ hình ảnh, video chỉ dùng để lưu trữ nội bộ, tuyệt đối không được công khai.
Trì Cẩn Dư vốn nổi tiếng khắt khe trong việc bảo vệ đời tư – lần này cũng không ngoại lệ.
Để được ngủ thêm một chút, tối hôm trước Nam Tịch đã cùng Thư Ái ở lại khách sạn.
Sáng hôm sau, cô tỉnh giấc một cách nhẹ nhàng. Đội ngũ trang điểm chuyên nghiệp đã chờ sẵn bên ngoài.
Chiếc váy đính hôn không cầu kỳ, nhưng từng đường nét đều tinh tế.
Phần cổ vuông với đường cắt tinh xảo từ lụa gấm đỏ thẫm, tạo nên dáng chữ V nhẹ nơi ngực, khéo léo tôn lên đường cổ cao thanh thoát, xương quai xanh mảnh mai, vừa kín đáo lại thấp thoáng vẻ quyến rũ nhẹ nhàng.
Toàn bộ thân váy là một dải lụa gấm đỏ đắt giá, từ ngực kéo dài đến gấu váy. Trên nền vải là họa tiết vân mây và lông phượng, được thêu bằng chỉ vàng kết hợp đá quý – từng đường kim mũi chỉ đều lấp lánh dưới ánh đèn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!