Tiếng tim đập như được khuếch đại, huyết quản toàn thân dâng lên như sóng lớn, tràn qua đầu óc, khiến lý trí mơ hồ, muôn vàn suy nghĩ rối loạn va chạm trong tâm trí nhỏ bé của cô, như những chùm pháo hoa bung tỏa lấp lánh.
Cuối cùng, giữa tất cả cảm giác, chỉ còn lại hơi nóng không thể phớt lờ. Cô buột miệng hỏi:
"Anh… không sao chứ?"
Người đàn ông thoáng sững lại, rồi khẽ nghiêng người thì thầm bên tai cô, như sợ bị màn đêm nghe thấy:
"Yên tâm, không hư được."
Âm giọng trầm thấp khẽ lướt qua vành tai khiến Nam Tịch lúc ấy mới chợt nhận ra mình vừa nói gì, nhưng đã quá muộn để hối hận. Má cô bị nhẹ nhàng nâng lên, hơi thở nóng hổi lại một lần nữa tới gần.
Hương vị chanh ngọt cô từng ăn đã bị anh chiếm lấy, rồi qua hơi thở truyền lại cho cô, dịu dàng nhưng nóng rực.
Bất chợt, cẳng chân có cảm giác mềm mại như lông cọ qua, khiến cô cứng đờ người và bật lên một tiếng khẽ.
Trì Cẩn Dư buông cô ra, cúi đầu nhìn về phía thủ phạm —
Một chú mèo cam nhỏ gầy, đuôi dựng thẳng, vừa dùng đuôi quệt qua chân cô, lại rướn người lên, dùng cái mũi hồng nhỏ hít hít đầy cẩn trọng.
"Con mèo em muốn thấy tới rồi đó." Anh mỉm cười, giúp cô vuốt lại những sợi tóc rối ở vai.
Nam Tịch cúi xuống nhìn, chú mèo cam đang ngửi ngửi bàn chân cô, hơi thở ấm áp nhưng rất nhẹ, nếu không tập trung sẽ khó cảm nhận.
Ngửi xong, nó tiến lại gần anh, rõ ràng đã quen thân với Trì Cẩn Dư hơn hẳn.
Trong mắt anh hiện lên nét dịu dàng, nhẹ nhàng gõ thành chiếc chén nhỏ: "Mimi, lại đây."
Chú mèo đi tới với dáng vẻ rất điềm đạm, ngửi ngửi rồi cúi đầu ăn.
Chẳng bao lâu, dưới mái hiên lại xuất hiện thêm hai chú mèo nữa — một con mèo trắng nhỏ với đôi mắt hai màu, và một con mèo đen tuyền.
Ăn vài miếng, chúng đi lại cọ cọ vào chân anh, nũng nịu đòi được xoa đầu, sau đó lại trở về bên chén ăn tiếp.
Nam Tịch luôn tin mèo có linh tính. Con người chỉ cần mang chút khí tức bất ổn, chúng sẽ lập tức tránh xa.
Người có thể khiến mèo yên tâm đến vậy, trong lòng chắc chắn là người tử tế và dịu dàng.
Sau khi ba chú mèo ăn no, chúng nằm lăn ra sân cỏ và bậc thềm, lật bụng lên l**m lông. Nam Tịch cảm nhận cơ thể Trì Cẩn Dư cũng dần dịu xuống, cô vòng tay ôm cổ anh, khẽ nói:
"Em phải về nhà rồi."
"Ừ." Anh cúi hôn nhẹ lên trán cô.
Nam Tịch không né tránh, thậm chí còn hơi ngẩng đầu lên đáp lại.
Cô chợt nhận ra, bản thân đã dần quen với kiểu thân mật này — không phô trương nhưng ngấm sâu, len lỏi vào từng chi tiết đời thường.
Có lẽ lời của chị họ và bạn thân cô — rằng những người như Trì Chiêu Minh chỉ thích hợp để chơi đùa, còn Trì Cẩn Dư mới thực sự là người đáng để kết hôn — hoàn toàn có lý.
Tiễn cô về đến Vân Cung, Trì Cẩn Dư không định lên nhà. Một là đã muộn, cô cần nghỉ ngơi. Hai là sau vài lần mất kiểm soát, anh hiểu rõ giới hạn của mình.
Hôn lễ đã gần kề, đây không phải lúc để thử lửa.
Anh vốn không chấp nhận chuyện thân mật quá mức trước hôn nhân.
Đứng trước sảnh vào tầng hầm, anh nắm lấy tay cô. Nam Tịch khẽ tựa vào ngực anh, ngước mắt chớp chớp:
"Tối mai chị họ em tổ chức tiệc chia tay đời độc thân cho em đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!