Chương 25: (Vô Đề)

Nam Tịch như bị điều khiển bởi linh hồn nào đó, bất giác há miệng.

Vị kem đá sữa pha với sốt việt quất, không khó ăn, nhưng cũng chẳng ấn tượng. Quả nhiên, quán nổi tiếng trên mạng không phù hợp với người có khẩu vị tinh tế.

Nam Tịch không quá kén vị, nhưng lại khá "kén mắt"; ngược lại, cô biết Trì Cẩn Dư rất khắt khe trong ăn uống, nên vô thức ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái.

Trì Cẩn Dư đang nói chuyện với Dư Thự Dương, giọng nói hạ thấp, có lẽ là đang dặn dò công việc. Sau khi nghe xong, Dư Thự Dương gật đầu rồi rời khỏi bàn.

Kỳ Thư Ái thấy cái bóng đèn thứ hai cũng rút lui, nhanh nhảu đứng bật dậy:

"Tôi đi rửa tay cái nha~"

Trên bàn chỉ còn lại hai người.

Nam Tịch cúi đầu, mắt nhìn xuống, lặng lẽ múc từng muỗng sốt việt quất.

Trì Cẩn Dư chẳng hề né tránh, ánh mắt cứ thẳng thắn nhìn cô, mãnh liệt như có sức nặng. Đến mức Nam Tịch không chịu nổi nữa, đành phải cắn răng ngẩng đầu, gượng gạo mở lời:

"Anh Trì…"

"Ừ." Anh đan các đầu ngón tay vào nhau, khuỷu tay đặt lên mặt bàn, phần thân trên hơi nghiêng về phía cô.

Nam Tịch bị ánh nhìn quá đỗi trực diện ấy thiêu đốt đến nóng cả mặt, luống cuống nói:

"Em… muốn giải thích một chút…"

"Không cần." Ánh mắt anh vẫn chăm chú, dừng lại trên đỉnh đầu cô, giọng đều đều:

"Anh là kiểu người, một khi đã kết hôn thì sẽ muốn bên nhau suốt đời."

Tim Nam Tịch như bị ai đó gõ mạnh một cú.

"Đối với anh, hôn nhân không phải vì nhất thời bốc đồng. Đó là sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, xác định rằng mình muốn sống với em cả đời."

Anh nhìn cô chăm chú, từng chữ phát ra chậm rãi nhưng đầy chân thành:

"Cùng nhau đi hết cuộc đời. Nắm tay đến bạc đầu."

Anh dừng lại một lát, khóe môi khẽ cong, rất nhẹ, như không dễ gì nhận ra:

"Về cái gọi là "cảm giác" mà em nói, anh không hoàn toàn đồng tình. Nhưng anh tôn trọng."

Tim cô như bị bóp chặt, các đầu ngón tay co lại run nhẹ:

"Ý anh là sao?"

"Nếu thật sự đến một ngày em muốn chia tay, anh sẽ không ép giữ em."

Anh rót một tách trà nóng, đặt nhẹ trước mặt cô.

"Bạc đầu là điều anh mong muốn, không phải là xiềng xích trói buộc em, Tịch Tịch… anh chỉ cần em hạnh phúc."

Trong đầu cô như bị rút sạch không khí, chỉ còn vang lên một câu:

Anh chỉ cần em hạnh phúc.

Một cảm giác mất trọng lực mạnh mẽ ập tới, nhưng đồng thời cũng có một tầng dịu dàng nâng đỡ cô. Cô chìm trong đôi mắt nâu sâu như biển của anh, và trong những lời lặng lẽ nhưng chân thành ấy. Biết rõ là đang sa vào, nhưng không muốn thoát ra.

Cô cũng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này lại chẳng thốt ra được gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!