Nam Tịch vừa tắm xong thì phát hiện Kỳ Cảnh Chi đang ở ngoài ban công tầng hai, hút thuốc phì phèo.
Trên người chỉ mặc đồ ngắn tay, lộ cả tay chân. Dép thì vứt sang một bên, còn trên bàn là một chai Hennessy Richard đã uống quá nửa.
Giữa đêm khuya lạnh như vầy mà ăn mặc phong phanh, một mình hút thuốc uống rượu — bộ sợ chết chưa đủ nhanh sao?
Cô khoác thêm áo ngủ cashmere mỏng rồi đi xuống.
Vừa đẩy cửa kính ra, gió lạnh ập tới khiến cô rùng mình một cái.
Kỳ Cảnh Chi nghe tiếng, không cần quay đầu cũng biết là cô:
"Chưa ngủ nữa hả?"
"Trong phòng đã nghe mùi thuốc lá của anh rồi đó." – Nam Tịch cố ý tỏ vẻ khó chịu.
Kỳ Cảnh Chi bật cười, dập tàn thuốc còn lại vào gạt tàn, sau đó lại cầm ly rượu lên.
Dáng vẻ anh lúc này vừa buông thả vừa uể oải.
Những nhân viên từng thấy anh ban ngày – luôn chỉn chu, bóng bẩy như minh tinh – hay mấy tiểu thư ngưỡng mộ anh trong giới, chắc chắn không thể tưởng tượng ra được bộ dạng bê tha này của anh.
"Thiệt tình…" – Nam Tịch nhìn anh, giọng như đang trách móc một kẻ không chịu trưởng thành –
"Làm đêm thì cũng nên lành mạnh chút. Đi chơi game còn đỡ hơn hút thuốc uống rượu chớ."
"Thức đêm mà còn đòi lành mạnh, em nghĩ gì vậy?" – Kỳ Cảnh Chi khẽ nhấp một ngụm, nghiêng mắt nhìn ánh rượu sóng sánh trong ly như thể đang muốn tìm câu trả lời cho việc vì sao một thứ trông bình thường như vậy lại có thể khiến người ta say –
"Anh đâu có định sống tới trăm tuổi. Chừng nào lựa được đứa kế thừa ổn áp trong đội ngũ, anh coi như xong nhiệm vụ. Lúc đó nếu có vô viện, làm phiền em ký cho cái giấy từ chối điều trị, cho anh đi sớm đầu thai sớm."
Anh nói chuyện sống chết như chuyện đùa, Nam Tịch nghe mà tức không chịu nổi, vung tay đập một cái lên đầu anh:
"Im cái miệng lại."
Kỳ Cảnh Chi bật cười, hất cằm chỉ vào bên cạnh:
"Ngồi đi."
Nam Tịch hừ một tiếng đầy bất mãn, rồi vòng qua chiếc bàn tròn nhỏ, ngồi xuống đối diện.
Kỳ Cảnh Chi không nói thêm gì, tiếp tục uống một mình.
Gần nửa chai rượu trôi qua, anh vẫn chưa có vẻ gì là say. Vẫn ngồi thẳng, tay vẫn vững vàng. Chỉ có điều trong ánh mắt anh, lấp lánh những tia sáng nhỏ – không rõ là từ rượu, hay từ đáy lòng.
Nam Tịch đưa tay ra, thử thăm dò:
"Cho em nếm thử một chút…"
"Về uống RIO của em đi." – Kỳ Cảnh Chi không do dự cầm lấy chai rượu, đặt hẳn về phía bên kia chỗ ngồi của mình.
"……"
Nam Tịch cảm thấy chuyện mình kết hôn có lẽ đã khiến Kỳ Cảnh Chi bị kích động, nhưng cô linh cảm rằng nguyên nhân không phải vì Trì Cẩn Dư.
Anh không hề ghét Trì Cẩn Dư đến mức đó, cùng lắm chỉ là kiểu đối thủ trong giới — vừa là bạn vừa là địch, kiểu người hiểu nhau dù ở thế đối đầu. Nếu thật sự trở thành người một nhà, họ cũng có thể sống hòa thuận với nhau.
Anh và Trì Cẩn Dư bằng tuổi, năm nay hai mươi chín, tính theo tuổi âm thì đã qua ba mươi. Ba mẹ không phải chưa từng có ý định giới thiệu bạn gái cho anh, nhưng anh đã nói rất rõ — không có ý định kết hôn.
Không phải là "chưa muốn", mà là "không định", hiện tại và cả sau này đều không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!