Trong đầu Nam Tịch như có tiếng ong ong vang vọng, đủ loại suy nghĩ hỗn loạn bay vèo vèo như mưa đạn.
Không đi là sao?
Tính ở lại qua đêm hả?
Qua đêm kiểu gì?
Chẳng lẽ anh ta định làm chuyện đó…
Á!!!
Không được, không được, không được!
Có một tiếng hét vang lên trong người cô, như thể toàn thân đang phát cuồng mà gào thét, chưa bao giờ hoảng loạn đến thế.
Ban đầu cô cũng không có khái niệm gì rõ ràng, hồi nhỏ bị người ta dụ xem mấy thứ đó mà còn bị làm mờ hình. Nhưng cũng chính vì tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện lại bị dụ dỗ, nên cái ông nam chính trong đoạn phim đó – người thì mập u như heo – đã để lại bóng ma tâm lý rất sâu, khiến cô từ đó về sau không bao giờ đụng tới mấy thứ đó nữa.
Tuy bây giờ thời đại mạng xã hội phát triển, thông tin tràn lan, cô không đến mức mù tịt, cũng có biết chút ít, nhưng không nhiều. Ai mà ngờ vừa mới lướt qua giai đoạn "lý thuyết" thì đã bị lôi ra "thực hành" luôn rồi.
Đến giờ cô vẫn chưa hình dung cụ thể ra, chỉ biết là… xét về kích thước thì, cái "ly" của mình đúng là nhỏ hơn một chút.
Cảm giác nóng rực nơi lòng bàn tay cùng xúc cảm còn vương lại nãy giờ cứ ám ảnh trong đầu, khiến cô bất giác rùng mình một cái.
Chắc sẽ bể mất.
Không được.
Ít nhất hôm nay là tuyệt đối không được.
Cô cần bình tĩnh lại, cần chuẩn bị tâm lý thật nhiều, thật kỹ.
Đã nói là chưa đính hôn thì không ở lại mà?! Đúng là lời đàn ông không thể tin được!
"Chọc em chơi thôi, bị hù rồi hả?" Hơi thở pha tiếng cười rơi l*n đ*nh đầu cô, thổi nóng cả da đầu và lọn tóc đang căng thẳng đến dựng đứng. "Ngủ sớm đi, nhớ hỏi thử ba mẹ xem tối mai có rảnh không."
Nam Tịch ngẩn người: "Để làm gì?"
"Ra mắt phụ huynh."
"…"
Anh xoa đầu cô một cái rồi quay người đi mất.
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, tim cô cũng theo đó mà chấn động mạnh.
———-
"Vậy là được rồi." Anh nói, "Lần này chỉ lấy chừng đó thôi."
Bạc Thận nhướng mày: "Còn phần của tôi đâu?"
Trì Cẩn Dư liếc cậu một cái, dẫn về phòng chọn quà.
"Thôi bỏ, mấy món đồ cổ của cậu tôi xài không nổi, cũng không hợp với phong cách nhà tôi." Bạc Thận đi dạo vòng vòng mười mấy phút đã xong, cuối cùng thấy một chiếc khóa bình an bằng ngọc bích treo trong hộp pha lê, mắt sáng rỡ: "Ồ, cái này xinh đó, để dành cho cháu trai cháu gái tương lai của tôi…"
"Cái đó không được." Trì Cẩn Dư mặt lạnh bấm vào công tắc bên trên, lớp vỏ hộp pha lê trong suốt lập tức trở nên mờ đục, bên trong chỉ còn nhìn thấy hình dáng lờ mờ.
Khóe miệng Bạc Thận giật giật: "Keo kiệt thiệt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!