Nam Tịch không biết cái gọi là "phương pháp xác minh nhanh hơn" mà Trì Cẩn Dư nói là gì, hiện tại cô cũng chỉ còn biết… chờ anh về.
Vì thế cô nhắn chúc ngủ ngon, rồi tắt đèn đi ngủ.
Trong giấc mơ là tiếng sóng vỗ cuộn cuộn bên tai, cả cơ thể cô lắc lư nhẹ nhàng như trôi giữa mây trời, cũng giống như đang thả mình trên mặt biển.
Trước mắt là một khoảng trắng mờ sương, mù mịt, chẳng nhìn rõ được gì.
Cảm giác trên người xa lạ chưa từng có – nóng rực, căng tức, ngứa ngáy và tê dại như có dòng điện chạy xuyên qua, hội tụ lại một nơi mơ hồ không thể nói thành lời, mỗi lúc một ẩm ướt.
Cô mệt rã rời, nhưng không sao tỉnh dậy nổi.
Cô nghe thấy chính giọng mình – lúc cao, lúc thấp, vỡ vụn mà mềm mại, như tiếng thở bị từng đợt sóng biển ép ra.
Cuối cùng sương mù cũng tan, cô mới nhìn rõ gương mặt người đàn ông đang ở trước mắt mình.
Trán anh lấm tấm mồ hôi, vẻ trầm ổn và nhã nhặn ngày thường đã bị cuốn sạch, thay vào đó là một con mãnh thú rực lửa, ánh mắt chao đảo trong tầm nhìn của cô.
Nam Tịch giật mình mở mắt, tim đập loạn đến mức gần như không phân biệt nổi từng nhịp, lồng ngực bị chấn động tới đau.
Cơn mơ đó thật quá mức kỳ lạ – thậm chí khiến cô hoang mang sợ hãi, vì nó chân thực đến khó tin.
Trên người cô vẫn còn cảm giác tê dại mơ hồ như thể bị… lấp đầy.
Đúng là ban ngày không nên nghe mấy lời tào lao của Kiều Nghi Lâm, càng không nên bốc đồng đi hỏi Dư Dự Dương, khiến tiềm thức vô tình ghi nhớ, rồi kéo theo một giấc mơ hoang đường đến thế.
Tâm trạng rối bời, cô rời khỏi giường, cố nhịn cảm giác khó chịu để vào phòng tắm, thô bạo ném hết quần áo vào máy giặt.
Bao gồm cả… món nhỏ nhất đã gần như bị giặt sạch trong mơ.
Tắm xong, đầu óc tỉnh táo hơn, nhưng cô không thể ngủ lại được.
Cô cứ cảm thấy trong phòng ngủ có một mùi hương kỳ lạ, dù đã bị hương thơm từ máy khuếch tán che lấp, nhưng vẫn… mơ hồ thoang thoảng đâu đó.
Cô mở toang cửa sổ, để gió lùa vào, rồi đi ra ban công phía đông – nơi dẫn ra khu vườn.
Trời Bắc Kinh khi ấy mới hơn năm giờ sáng, đã có công nhân vệ sinh bắt đầu quét dọn đường phố.
Nam Tịch mắt tinh, dù đứng từ xa vẫn nhận ra từng chiếc áo phản quang của họ.
Cô biết, so với rất nhiều người, mình được sinh ra trong một gia đình như vậy thật sự là điều quá may mắn.
Nếu cố tình mang mấy nỗi phiền muộn của người giàu ra để kể lể, chẳng khác nào không biết điều.
Cả thành phố lúc này lặng ngắt như tờ, suy nghĩ cũng không bị bất cứ điều gì quấy nhiễu.
Bỏ lại sau lưng sự phồn hoa làm lóa mắt ban ngày, cô dần dần nhận ra một điều — tương lai của cuộc hôn nhân này, vẫn còn mịt mù chưa thể đoán.
Bởi vì bạn mãi mãi chỉ có thể nhìn thấy một con người ở thời điểm hiện tại.
Nhưng Trì Cẩn Dư — người đàn ông ấy… dường như là một người đáng để cô đánh cược.
Bầu trời sau lưng Tử Cấm Thành dần nhuộm một dải hồng nhạt, báo hiệu đêm đen sắp qua.
Hôm nay trời nhiều mây, ánh sáng đỏ chỉ lọt được qua một khe nhỏ giữa tầng mây, để lại một vệt nhạt mờ như lằn chỉ.
Khi tia nắng chiếu trên mái ngói lưu ly của Tử Cấm Thành dần rút đi, sắc vàng biến mất, để lộ màu ngói nguyên bản cổ kính — trời cũng đã hoàn toàn sáng.
Mặt trời đã lên cao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!