Sáng hôm sau tỉnh dậy, Nam Tịch nhận được tin nhắn từ Trì Cẩn Dư: tấm nệm cô đặt làm riêng đã hoàn thành, kèm theo cả chai sữa dưỡng thể đúng loại cô muốn, sẽ được giao đến biệt thự Vân Cung trong buổi sáng.
Một ngày rảnh rang không việc gì làm, cô thay luôn bộ drap mới cho tấm nệm vừa được chuyển tới, cả căn phòng thoảng hương thơm cùng mùi với sữa dưỡng thể.
— Quà tặng kèm được ai đó chuẩn bị riêng cho cô.
Trì Cẩn Dư đúng là kiểu đàn ông rất biết cách chiều chuộng. Không chỉ hoàn thành việc đúng như hứa hẹn, còn tặng thêm bất ngờ ngoài dự tính, khiến một người kỹ tính như cô cũng không bắt bẻ nổi điều gì.
Thế nhưng, chuyến công tác của anh bất ngờ bị đẩy sớm hơn, nên tối hôm đó cô không gặp được anh. Bữa tối đã đặt trước vẫn được giao đến nhà, còn Trì Cẩn Dư thì lúc ấy đã ngồi trên chuyên cơ riêng bay đến Đức.
Anh gửi cho cô một thư mời điện tử.
Nam Tịch: [?]
Anh Trì: [Ngày mai có một buổi đấu giá, vốn định dẫn em đi cùng.]
Nam Tịch lập tức hiểu ra ý anh: [Muốn mua gì?]
Anh Trì: [Món số 6 – bình phong cổ của vua Càn Long.]
[Làm phiền vị hôn thê đáng kính giúp anh nhé.]
[Có vài món trang sức anh thấy cũng đẹp, nếu em thích thì mang về luôn, coi như quà tặng cho em.]
Cách anh nói chuyện chẳng khác gì đang bảo đi mua vài món đồ nhỏ hay gọi ly trà sữa.
Nam Tịch phì cười: [Có giới hạn ngân sách không?]
[Không có.]
Cô đưa tay xoa má – gò má bắt đầu nóng lên: [Không sợ em vung tay quá trán à?]
[Không sao cả.]
[Chỉ cần em thích, với anh đó là vinh hạnh.]
Giọng điệu bình thản đến kỳ lạ lại khiến tim cô đập loạn — trong đêm yên tĩnh, cảm giác ấy càng trở nên rõ ràng.
Buổi chiều hôm sau, đang trang điểm thì Nam Tịch nhận được điện thoại từ trợ lý Dư Thự Dương, báo đã có mặt dưới hầm xe biệt thự Vân Cung.
Chuyến công tác lần này, Trì Cẩn Dư để lại trợ lý riêng ở lại Bắc Kinh, để người này đi cùng cô đến buổi đấu giá, lo hết mọi thủ tục và thanh toán. Cô chỉ cần thưởng thức, lựa chọn và giơ bảng – chẳng cần bận tâm gì khác.
Chiếc Bentley Mulsanne bản limousine lăn bánh vào khu đậu xe riêng của hội trường, giữa một rừng xe sang vẫn nổi bật như một vị vương.
Khi Nam Tịch bước xuống xe, không ít ánh mắt tò mò dõi theo.
Nhưng ánh mắt cô không hề dao động, đi trước Dư Thự Dương, từng bước đều vững vàng trên đôi giày cao gót tám phân đính đá lấp lánh như đang đi trên mặt đất bằng phẳng.
Buổi đấu giá được tổ chức trong một trang viên tư nhân – nghe nói chủ nhà là người Pháp. Một vài món cổ vật được đấu giá hôm nay chính là quốc bảo từng lưu lạc ra nước ngoài.
Trong đó có món bình phong mà Trì Cẩn Dư nhắm tới.
Cô không hỏi anh mua món đó để làm gì, nhưng trong lòng có vài suy đoán.
Trên đường đi, cô tiện miệng hỏi một câu, ai ngờ Dư Thự Dương thành thật kể luôn:
"Năm ngoái có cái gương đồng Bát Bảo đời Khang Hy và bức tường tráng men từ Viên Minh Viên, sếp cũng đấu giá rồi đem tặng lại cho viện bảo tàng. Đồ của tổ tiên mình, sao có thể để lọt vào tay người khác được."
Cô hơi ngẩn ra. Ban đầu tưởng mình chỉ là người đi đấu giá hộ, không ngờ lại mang trên vai nhiệm vụ cao cả như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!