Đầu ngón tay cô khẽ ấn lên lớp vải mượt, móng tay màu n*d* vô thức c*m v**, đến khi cảm giác đau rát từ móng thật bị bật lên truyền đến, Nam Tịch mới sực tỉnh.
Người phụ nữ trong ảnh, cô biết rõ. Không nổi tiếng lắm, nhưng từng đóng vài phim gia đình rất ăn khách.
Hôm nay là sinh nhật người ấy – còn lên cả hot search.
Cô ta ngồi ngay vị trí trung tâm sofa, tóc búi cao để lộ chiếc cổ thon dài. Chiếc đầm dạ hội màu rượu vang đính cườm, cổ chữ V sâu hút đầy mê hoặc, kh* ng*c lấp ló khiến người khác không thể không chú ý. Trên cổ là chuỗi vòng ruby đỏ rực, đôi hoa tai cũng là ruby, chói lóa như muốn thiêu cháy ánh nhìn.
Bức ảnh có bảy tám người, mà đầu cô gái đội mũ sinh nhật lại nghiêng hẳn về phía Trì Chiêu Minh – người ngồi bên phải cô ta.
Nói là bình thường cũng được — dù sao cũng là sinh nhật, mà Trì nhị thiếu gia ngồi trung tâm bên cạnh là hợp lý. Nhưng nếu xét kỹ thì tư thế ấy… vẫn có chút mờ ám.
Mấu chốt là — anh ta nói dối cô.
Chuyện đơn giản như "đi sinh nhật bạn", chỉ một câu là xong, vậy mà vẫn phải giấu.
Một mớ suy nghĩ lộn xộn ào ào lao qua đầu cô như dòng chảy ngầm, choáng váng đến mức mất định hướng. Nam Tịch nhắm mắt lại, chậm rãi rút chìa khóa xe trong túi ra, ném cho Kỳ Cảnh Chi:
"Đưa em về."
Kỳ Cảnh Chi nghiêng đầu, dặn người gác cửa cho xe cô chạy thẳng đến Vân Cung.
Chưa đầy mấy phút, chiếc Rolls
-Royce Phantom màu bạc đã lặng lẽ dừng lại trước mặt họ.
Anh giơ tay chặn trên khung cửa xe, khom người bảo vệ đầu cô khỏi va vào, còn cẩn thận chỉnh lại tà váy dạ hội cho ngay ngắn.
Sau đó mới vòng qua bên kia lên xe.
Tài xế đang đợi chỉ thị, Kỳ Cảnh Chi hỏi:
"Về Long Hồ à?"
Vừa vào ghế sau, vai Nam Tịch mới hơi thả lỏng. Cô tháo giày cao gót, ôm gối cuộn người, chôn mặt vào cổ áo vest, giọng khàn khàn như tan trong không khí:
"Vân Cung."
Long Hồ sơn trang là biệt thự của cha mẹ cô, còn Vân Cung là nơi ở riêng của cô.
Cô vừa nhắn cho Trì Chiêu Minh một tin:
"Tối nay, em cần một lời giải thích."
Chiếc xe – một cung điện di động, cách âm đến mức gần như tuyệt đối, chạy êm đến nỗi có cảm giác như đang trôi giữa không gian tĩnh lặng.
Chỉ có cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ không ngừng trôi đi như đèn kéo quân.
Nam Tịch cố chợp mắt một lúc, nhưng không sao ngủ được. Trong đầu là từng mảnh vỡ sáng tối đan xen — tất cả đều là ký ức giữa cô và Trì Chiêu Minh.
Cô không biết từ khi nào, những hồi ức từng đẹp đẽ như tuổi trẻ lại dần trở nên mỏi mệt và mơ hồ đến thế.
Tất cả cảm xúc dồn nén ấy, giờ đây đã có hình khối — như tầng mây đen dày đặc đè xuống đầu, không chút ánh sáng.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại dưới tầng hầm ánh đèn sáng như ban ngày của Vân Cung.
Nam Tịch xỏ lại giày, bước xuống xe. Cô đứng thẳng người, chỉ trong chớp mắt đã trở lại dáng vẻ thanh lịch kiêu sa — một con thiên nga trắng đúng nghĩa. Dưới ánh đèn pha lê từ trần nhà hắt xuống, làn da cô vẫn mịn như ngọc thạch, không tì vết, không lỗ chân lông.
Cô khẽ liếc xuống chiếc áo vest đang khoác:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!