Nam Tịch tiện tay chộp lấy tờ tờ rơi quảng cáo trên bàn, quạt lấy quạt để.
"Em bị gì vậy?" – Kỳ Thư Ái ngẩng đầu nhìn cô đầy thắc mắc.
"Không sao cả." Mặt nóng ran mãi không nguội, cô bực bội nhét điện thoại vào túi xách, cứ như chỉ cần không thấy nó nữa là có thể quên đi những câu chữ khiến người ta đỏ mặt tim đập kia.
Nhưng mà, hành động kiểu như vung dao chém nước này cũng chẳng ích gì. Lần đầu tiên, cảm xúc của cô lại hỗn loạn và bướng bỉnh như một con ngựa hoang đứt dây cương.
Cuối cùng, cô đành thêm đá vào ly cà phê, cố gắng làm nguội cái tim đang loạn nhịp trong ngực.
Trì Cẩn Dư, đồ đàn ông thối tha.
Trong lòng cô không biết đã rủa cái tên này bao nhiêu lần.
Rốt cuộc lại tuyệt vọng phát hiện — tuy Trì Cẩn Dư đúng là có hơi quá quắt, thậm chí còn giở trò vô lại, nhưng cô lại chẳng thể nào ghét nổi anh ta.
Lúc này, ở văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Dục Trinh, một người đàn ông đang vừa ăn bữa trưa đặt riêng, vừa nhàn nhã cầm điện thoại trả lời tin nhắn.
Trong lúc họp, Kỳ Cảnh Chi gửi một loạt tin nhắn tới, anh đều nghiêm túc đọc và lần lượt trả lời từng cái.
[Trì Cẩn Dư]
——[Chào anh, anh vợ.]
[Mày muốn bị đập đúng không?]
——[Không dám.]
[Thằng nhóc nhà mày đ còn biết chùi mông, đã dám v* v*n em gái tao?]*
——[Chùi được rồi thì cũng không tới lượt em nữa đâu, anh vợ.]
[Ra đây.]
——[Dạ.]
[M nó, mày dám tắt máy với tao?]*
——[Hay là anh gọi lại đi?]
[Ý gì? Muốn làm em rể tao mà kiểu này à?]
——[Anh muốn thái độ sao cũng được, em chiều hết.]
[Mày cho con nhỏ đó uống thuốc mê gì vậy? Nó còn bênh mày nữa cơ.]
Thấy dòng tin này, khóe môi Trì Cẩn Dư nhếch lên, rõ ràng tâm trạng rất tốt.
——[Vậy hả? Vậy thì em vinh hạnh quá rồi.]
Kỳ Cảnh Chi lại gửi thêm mấy câu:
[Mày bị thần kinh à? Lên cơn hả?]
[Tuần sau đấu thầu MY, mày chờ đó cho tao.]
Trì Cẩn Dư:
[Dạ anh vợ, lần này nhường anh.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!