Chương 18: (Vô Đề)

Nam Tịch cứ tưởng anh sẽ muốn ở lại qua đêm, ai ngờ mới hơn mười một giờ, đã thấy anh vào thư phòng thu dọn đồ đạc.

Coi như báo động được gỡ bỏ, cô nhẹ cả lòng, vui vẻ tiễn người ra tận cửa.

Trì Cẩn Dư đứng ở cửa , tay đặt trên tay nắm cửa, ánh mắt dừng ở khóe miệng và chân mày cô đang vô thức hớn hở. Ánh nhìn anh như thấu hiểu tất cả nhưng vẫn dung túng:

"Vui vậy sao?"

Nam Tịch bị ánh mắt anh dán chặt, mí mắt khẽ run.

Dù gì cũng là tân hôn chưa cưới, tiễn vị hôn phu mới tinh về nhà mà lộ vẻ mừng ra mặt thế này thì hình như… không được đúng cho lắm?

Nhưng cô đâu phải diễn viên, không thể giả vờ bịn rịn không nỡ. Thế là bèn thu lại nụ cười, chỉ im lặng nhìn anh, hy vọng có thể đánh lạc hướng qua chuyện.

Trì Cẩn Dư bỗng thấy bản thân cũng không nên trêu cô gái nhỏ này, dù vẻ mặt "thua keo này" của cô trông thật sự đáng yêu.

Tối nay anh hành xử có phần vượt rào, vừa mắng bản thân bị Trì Chiêu Minh làm cho hoảng loạn đến mất kiểm soát, vừa nghĩ đã xác định quan hệ rồi thì chuyện này cũng chẳng có gì to tát.

Chỉ là một nụ hôn thôi, cũng đâu vượt ranh giới. Miễn sao cảm giác cô nhận được là tích cực, không khiến cô thấy khó chịu là được.

Mà xem chừng… cô cũng không ghét.

"Chưa đính hôn, anh ngủ lại thì không hay." Anh vừa giải thích vừa muốn trấn an cô, đầu ngón tay khẽ lướt qua sợi tóc mềm nơi thái dương cô, "Nhưng em có thể tìm anh bất cứ lúc nào."

Nam Tịch buồn cười trong lòng. Không ngờ thời nay còn có kiểu đàn ông truyền thống vậy nữa.

"Được." Cô đáp.

Hôm sau, nhân lúc ba mẹ và anh trai đều có mặt ở nhà, Nam Tịch mượn tài xế của Trì Cẩn Dư chở cô về biệt thự Long Hồ, thông báo mình chuẩn bị kết hôn.

Nam Tuấn Lương sững sờ đến mức làm đổ tách trà, còn Kỳ Duệ thì có vẻ rất bình thản, như thể đã đoán trước được.

Kỳ Cảnh Chi vắt chân ngồi trên chiếc sofa đơn, mặt không biểu cảm, cứ nghịch điện thoại không ngừng.

Nam Tịch liếc nhìn anh trai, không đoán nổi anh đang nghĩ gì.

Nam Tuấn Lương đặt lại tách trà cho vững, trầm ngâm một lúc rồi nghiêm giọng:

"Cậu cả nhà họ Trì đúng là người chững chạc, xuất thân cũng không có gì phải chê, nhưng hai đứa chưa quen biết bao lâu mà đã quyết định kết hôn, có phải hơi vội không?"

Kỳ Duệ cười khẽ:

"Biết rõ gốc gác mà vẫn chẳng ra gì thì có ích chi?"

"Ờ… nói vậy cũng đúng." Nam Tuấn Lương ho một tiếng, vỗ vỗ tay vợ, "Đừng tức nữa, giận vì thằng đó không đáng đâu."

"Hứ." Kỳ Duệ đã ngoài năm mươi, nhưng chăm sóc tốt nên vẫn giữ được vẻ trẻ trung, lúc làm nũng với chồng trông vẫn rất duyên:

"Anh Cả trông được lắm mà, chững chạc, biết quan tâm người khác. Con gái mình chỉ lướt mắt một cái mà ảnh đã đem thứ đó đến tận tay, đủ thấy là có lòng. Không như ai kia, suốt ngày như chưa lớn, hai mấy tuổi rồi mà cứ như con nít, còn đòi con gái nhà người ta phải lo lắng, phải chăm sóc cho. Mơ đi!"

"Với lại anh không thấy hả? Cả Trì Thương Sơn cũng không dám gây chuyện với cậu cả, nói năng nhẹ nhàng lễ phép. Còn cái bà Điền Huệ Vân kia, dù có càn quấy thế nào thì chỉ cần cậu cả lên tiếng, bả cũng không dám hé răng."

"Bả dám dạy dỗ con gái mình? Bản thân xuất thân thế nào, leo lên bằng cách nào không lẽ không biết? Đợi con mình làm chủ nhà họ Trì rồi, phải dạy lại bả mới đúng!"

"Thôi em đừng nói quá lên." Nam Tuấn Lương choàng tay ôm vai vợ, "Dù gì người ta cũng là bề trên, giữ chút thể diện. Cậu cả nhà họ Trì cũng là người biết điều."

"Hứ."

Vừa bóc quýt cho vợ, ông vừa quay sang nhìn Nam Tịch, ngữ khí nghiêm túc hẳn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!