Nam Tịch như bị thôi miên, ngoan ngoãn nghiêng đầu. Còn chưa kịp nhìn rõ gương mặt đang tiến lại gần trong bóng tối, môi đã bị hơi thở nóng rực kia phủ lên.
Bàn tay rộng lớn gần như bao trọn cả gương mặt cô, luồn vào tóc, giữ lấy sau gáy, để anh dễ dàng chiếm lấy tất cả.
Ban đầu, chỉ là sự chạm nhẹ như nếm thử món khai vị tinh tế – nhẹ nhàng, thăm dò, dẫn dắt. Vẫn còn sự kiềm chế, vẫn giữ chút tao nhã trong phong độ.
Nhưng vì môi quá mềm, vì cảm xúc quá thật, cán cân của sự kiểm soát dần nghiêng về bàn tay đang siết lấy cô.
Vòng eo mảnh khảnh bị ôm chặt đến mức hơi đau, Nam Tịch không nhịn được bật ra tiếng nhỏ, cuối cùng cũng khiến anh nới lỏng lực một chút.
Nhưng không vì vậy mà được "giải thoát", ngược lại, cô hoàn toàn rơi xuống vực sâu.
Cả người bị xoay lại, lưng áp vào tấm kính cửa sổ sát đất, chiếc váy ngủ mỏng manh không ngăn nổi hơi lạnh từ mặt kính truyền đến. Nhưng chỉ một giây sau, lòng bàn tay nóng rực của anh đã thay thế luồng khí lạnh ấy, kéo cô vào lòng một lần nữa — mạnh mẽ, áp đảo.
Tiếng thở dồn dập bị nén xuống, mùi rượu trong hơi thở anh lan ra giữa nụ hôn sâu, quấn quýt như thủy triều, cuốn sạch lý trí của cô.
Mãi đến khi gần như nghẹt thở, như sắp chìm hẳn trong nước, cô mới vô thức siết lấy áo anh, những ngón tay co quắp chống lên eo anh.
Trì Cẩn Dư cảm nhận được sự căng thẳng và lúng túng của cô, động tác khựng lại, ánh mắt sớm đã nhuốm tình ý mở ra, giọng trầm khàn ghé vào bên môi cô:
"Không biết hôn?"
Hôm đó ở biệt thự, anh cứ nghĩ cô chỉ là say quá nên chẳng phối hợp được, không ngờ… là thật sự không biết.
Bên Trì Chiêu Minh ba năm, suýt nữa đính hôn, vậy mà lại vẫn non nớt như vậy. Cái tên đó… rốt cuộc là "yêu đương" kiểu gì?
Anh dùng ngón tay khẽ vuốt nhẹ môi cô, như đang xoa dịu, lại giống như khiêu khích.
Nam Tịch hơi run rẩy nhìn anh, hơi thở chưa hoàn toàn ổn định, viền mắt hồng lên vì nghẹn thở.
Trì Chiêu Minh xưa nay chỉ biết làm theo ý mình, vụng về mà không tự nhận, cũng chẳng có ai dạy cô. Hai người bấu víu vào nhau kiểu "gà mờ đấu gà mờ", chưa bao giờ gọi là hoà hợp.
Sau đó, Trì Chiêu Minh lại trách cô không biết điều, dần dần cũng chẳng còn hứng thú nữa.
Nam Tịch từng nghĩ, cảm giác "bị hôn đến mềm nhũn" chắc chỉ là do mấy tác giả ngôn tình bịa ra lừa người đọc.
Nhưng Trì Cẩn Dư đã khiến cô tin.
Không chỉ là mềm nhũn chân tay – toàn thân cô đều không còn chút sức lực nào. Còn có những cảm xúc… khó nói thành lời.
Nhưng hai người họ mới quen nhau chưa bao lâu, như vậy… có bình thường không?
Chưa kịp nghĩ thêm, bóng anh lại đổ xuống lần nữa.
Ngón tay buông ra, môi anh thay thế, hơi thở dần dịu lại, nhẹ nhàng hơn hẳn:
"Không sao, từ từ rồi sẽ quen."
Anh không còn vội vã như lúc đầu nữa, thay vào đó là từng bước dẫn dắt cô cùng hoà vào nhịp điệu của anh.
Cô như chú mèo nhỏ mềm mại bị anh bế bổng, nhẹ nhàng đặt lên kệ tủ TV.
Nam Tịch theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ anh. Cả đầu óc mơ hồ như phủ một lớp sương mỏng, nhưng cô lại cảm nhận rất rõ sự dịu dàng trong từng nụ hôn. Mỗi lần môi lưỡi quấn lấy nhau, đều như kéo cô chìm xuống sâu hơn.
Lúc được anh buông ra, cô vẫn còn ngơ ngẩn, cứ như đang lơ lửng trên mây.
Giống như… mơ vậy.
Buổi sáng vừa mới đồng ý kết hôn, cô thật không ngờ… tốc độ lại nhanh đến vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!