Nam Tịch thật sự muốn lao ra ngoài, để cơn mưa lớn bên ngoài tạt cho ướt sũng, tỉnh táo lại chút.
Cô nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn nửa đêm phát rồ của mình, sau đó đổ ập xuống giường, giãy giụa như thể muốn lăn xuống đất luôn.
Biến mất khỏi thế giới này giùm cái! – cô gào thét trong lòng. Thế giới điên khùng này ai cần nữa? Dù sao cái mặt mũi cô đánh rơi cũng không tài nào nhặt lại được.
"Nam tiểu thư." Giọng anh từ ngoài cửa vang lên, vẫn là tông trầm ổn định như mọi khi, "Em…"
"Chờ chút đã!" Nam Tịch như cá chép bật dậy, nhắm mắt như sắp lên đoạn đầu đài, "Phiền anh… cho em mười phút."
Chất giọng điềm tĩnh của anh lại khiến cô dần bình tĩnh.
Nam Tịch đứng dậy, đi vào phòng thay đồ.
Mớ hỗn độn do mình gây ra thì phải tự mình dọn dẹp. Câu nói đã buột miệng thì không thể nuốt lại được.
Dù đó chỉ là lời khi say, nhưng… Nam Tịch thật sự đã từng nghiêm túc suy nghĩ về chuyện kết hôn với Trì Cẩn Dư.
Không nghi ngờ gì, anh là đối tượng kết hôn gần như hoàn hảo.
Tư cách cá nhân chẳng thể chê vào đâu: chững chạc, điềm đạm, lễ độ, lại hết mực tử tế với cô.
Ở nhà họ Trì, anh không cần phải nhìn sắc mặt ai. Ở cả kinh thành này, mọi gia tộc đều phải dè chừng sắc mặt của anh.
Nếu gả cho anh, đó không phải là "gả đi" mà là xứng đôi vừa lứa.
Bỏ qua yếu tố tình yêu, thì hôn nhân vốn là chuyện thực tế.
Mà Trì Cẩn Dư, anh ấy đáp ứng được tất cả những điều kiện thực tế đó.
Ban đầu, cô cứ tưởng kiểu người như anh sẽ chẳng bao giờ thật lòng với ai, tưởng rằng mình từ chối một lần thì chuyện cũng kết thúc ở đó.
Nhưng qua từng chi tiết nhỏ, cô dần cảm nhận được một sự nghiêm túc chân thành – rất rõ ràng – trong chuyện kết hôn.
Thậm chí, cô còn bắt đầu tự tin mà nghĩ: người đàn ông nói sẽ về vào trưa hôm sau, lại xuất hiện ở đây từ bảy giờ sáng, chính là vì một câu "em đau đầu" của cô.
Nam Tịch hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, thay một chiếc áo sơ mi kiểu Pháp màu lam nhạt, vạt áo sơ vin gọn gàng vào chiếc quần trắng muốt, nhấn thêm một chiếc thắt lưng kaki khóa bạc.
Tất cả đều là đồ do anh mua.
Quần áo của cô chỉ có bộ hôm đầu tiên mang theo. Còn tủ quần áo hiện giờ, gần như đã bị những món anh chuẩn bị chiếm trọn.
Khi cô đẩy cửa bước ra, Trì Cẩn Dư đang đứng cạnh ghế sofa. Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh khẽ liếc qua – chỉ trong một giây chớp nhoáng – nhưng vẫn không tránh được việc ánh mắt lướt qua đường cong eo thon gọn của cô, rồi vội cúi người sửa lại chiếc gối trên ghế đơn.
Nam Tịch ngồi xuống ghế đơn đối diện anh, thân người nghiêng nhẹ.
Khung cảnh này giống hệt như hôm đó ở biệt thự nhà họ Trì, cứ như thể sắp bắt đầu một cuộc đàm phán nghiêm túc.
"Trước tiên," cô mở lời, "em không thể làm kiểu người vợ ngoan ngoãn lo chuyện bếp núc. Em có cuộc sống của mình, có bạn bè, sở thích riêng. Em sẽ ra ngoài chơi, đi bar, dự tiệc, đua ngựa, bay lượn… anh không được cấm. Mùa đông hàng năm, em nhất định phải đi trượt tuyết. Có khi nói đi là đi, đi đâu cũng chưa chắc báo trước cho anh."
Những điều từng bị Điền Huệ Vân ra lệnh cấm, cô giờ đây lần lượt liệt kê rõ ràng với anh.
Đó mới là cuộc sống thật sự của cô – sôi động, đầy màu sắc, ngập tràn điều mới mẻ và khả năng vô hạn. Cô không muốn bị nhốt trong một cuộc hôn nhân tù túng.
Trì Cẩn Dư nhìn cô rất nghiêm túc:
"Trước khi cưới thế nào, sau khi cưới vẫn như vậy. Miễn là em đảm bảo được an toàn cho bản thân, anh sẽ không can thiệp vào bất cứ điều gì."
Ánh mắt và giọng nói quá mực chân thành của anh khiến tim Nam Tịch hơi rung lên. Cô nuốt xuống cổ họng hơi khô, cũng nghiêm túc đáp lại:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!