Trước khi đi ngủ, Trì Cẩn Dư nhắn cho cô một câu đầy trấn an:
[Nó nên vì hành vi của mình mà trả giá. Dù có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến em và nhà họ Nam.]
[Anh đã cho người theo dõi rồi.]
Ý anh là… cứ để hắn quỳ hoài vậy hả?
Nam Tịch bật cười, nhưng trong lòng lại thấy hơi hả hê.
Cô đâu phải thánh nữ gì, cầu còn không được chuyện Trì Chiêu Minh bị dạy cho một bài học. Nếu không, chi phí cho việc phản bội cũng rẻ quá rồi – chỉ là mất một vị hôn thê mà hắn đã chẳng còn chút cảm tình nào.
Dù sao đã có Trì Cẩn Dư đứng sau, cô cũng yên tâm. Rúc vào chăn bông mềm mại như mây, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu óc tỉnh táo như vừa được bơm đầy oxy.
Ngoài trời vẫn mưa, ánh sáng âm u, không gian mờ mịt, nhưng cô lại không thấy uể oải hay lờ đờ như thường lệ.
Bình thường, cô ghét nhất là những ngày mưa dầm, cảm giác cứ như bị trói tay trói chân, làm gì cũng không có sức.
Trì Cẩn Dư có nhắn tin từ sáng sớm:
[Anh đi công tác ngắn ngày. Tài xế vẫn ở lại thành phố, có gì cần em cứ gọi.]
Kèm theo đó là một dãy số điện thoại.
Nam Tịch không định ra ngoài, nhưng vẫn nhắn lại một câu cảm ơn.
Từ xa bỗng sáng bừng một mảng trời, chắc đâu đó mưa đã tạnh. Cô mở ứng dụng camera để xem khu Long Hồ, vẫn thấy mưa rơi nhẹ hạt.
Trì Chiêu Minh không đến nỗi quá ngu, chọn quỳ ở chỗ có mái hiên nên không bị ướt như chuột lột, nhưng dáng vẻ co ro, nhìn là biết lạnh thấu xương.
Chắc bà mẹ anh ta là Điền Huệ Vân đang vừa đau lòng vừa nguyền rủa cô đủ kiểu.
Nam Tịch cong môi cười nhạt, tắt màn hình, rồi nhắn vào nhóm gia đình:
[Ba khi nào về vậy?]
"Soái ca của Tiểu Duệ" phản hồi:
[Tối mai.]
Ồ, tối mai.
Vậy là Trì Chiêu Minh còn phải quỳ thêm một ngày nữa.
Nam Tịch nhún vai, đang định gọi nội tuyến để gọi bữa sáng thì chuông cửa reo lên.
Quản lý bước vào, tay xách hộp bánh gỗ khắc hoa quen thuộc:
"Trì tiên sinh dặn từ tối qua, nói Nam tiểu thư rất thích tiệm bánh này, nên đã gọi đầu bếp đến chuẩn bị từ sáng sớm."
Chẳng bao lâu sau, bàn ăn đã đầy ắp những loại bánh ngọt tinh xảo, cùng một ly sữa rắc hoa quế khô.
Bày xong bữa sáng, quản lý lại dịu dàng hỏi:
"Nam tiểu thư muốn dùng món gì cho bữa trưa ạ? Tôi sẽ bảo người chuẩn bị từ bây giờ."
"Không cần làm gì đặc biệt đâu." Nam Tịch cảm thấy có người đang làm quá lên, cô đâu có khó ăn dữ vậy, "Trưa tôi xuống nhà hàng ăn là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!