Nam Tịch không nói với anh rằng cô thích màu tím.
Nếu là chọn màu xe, cô thiên về nội thất màu đỏ — giống như chiếc Panamera và Ferrari của cô vậy.
Huống hồ, cô vẫn chưa xác định rõ quan hệ giữa hai người có nên tiến xa đến mức mập mờ như thế này hay không.
Khi đến trung tâm thành phố, Nam Tịch bỗng nói muốn tìm khách sạn nghỉ một lát.
Đêm qua bị ác mộng hành, mới hơn 4 giờ sáng đã tỉnh, cảm giác còn mệt hơn cả thức khuya uống rượu. Tới trưa mà không ngủ bù, cô có ảo giác mình sắp đột quỵ đến nơi.
Trì Cẩn Dư lái xe đến khách sạn Kinh Hoa, giao chìa khóa xe cho nhân viên valet, rồi đưa cô đi thẳng lên tầng cao nhất.
Cửa phòng mở bằng điện thoại của anh. Nam Tịch hơi ngạc nhiên, nhưng không hỏi gì thêm.
Anh đưa cô đi một vòng đơn giản, giới thiệu sơ qua chức năng từng không gian. Căn hộ rộng hơn 300 mét vuông, tuy không lớn bằng biệt thự ở Vân Cung, nhưng phòng ngủ chính nhìn thôi đã thấy mềm mại – ga trải giường trắng như mây, bồng bềnh như một ngày nắng trong.
"Đây là phòng riêng của anh, sẽ không bị ai làm phiền. Em cứ yên tâm nghỉ ngơi." Trì Cẩn Dư đưa cô một thẻ gỗ — là thẻ phòng, "Nếu buồn có thể đi dạo một chút. Tầng 16 là nhà hàng, tầng 17 có phòng gym. Cần gì cứ nói với anh, hoặc gọi room service. Nhấn số 0 là được."
Nam Tịch lặng lẽ nhận lấy, ngước mắt nhìn anh một cái. Trong đầu cô vẫn còn đang nghĩ về chiếc điện thoại anh dùng để mở cửa, thắc mắc khách sạn này có phải của anh không. Dù sao cô cũng từng nghe Kỳ Cảnh Chi nhắc qua, hình như chỗ này không thuộc hệ thống của nhà họ Trì — ít nhất là trên danh nghĩa.
Có lẽ cảm nhận nhầm ánh mắt của cô, Trì Cẩn Dư khẽ nghiêng người, ánh nhìn sâu xa, giọng nói thong thả nhưng đầy hàm ý:
"Hay là… em muốn anh ở lại?"
Má cô nóng bừng, vội vàng lắc đầu:
"Không cần đâu!"
Trì Cẩn Dư bật cười, kéo cửa ra.
Lịch sự, Nam Tịch bước lên một bước, tiễn anh ra ngoài:
"Anh đi cẩn thận."
Anh vẫn chưa bước ra khỏi phòng. Ngón tay đang đặt trên tay nắm cửa bỗng khựng lại, rồi rút về.
Tim Nam Tịch thót một cái. Một dự cảm kỳ lạ vụt qua. Đầu mũi chân bị anh đẩy nhẹ về phía sau, cô lùi lại một bước, lưng áp vào lớp ván gỗ của tường.
Trì Cẩn Dư tiến sát lại gần — khoảng cách đã vượt khỏi ranh giới thông thường của giao tiếp xã giao, chạm đến đường mờ mà cô vẫn đang do dự.
Hơi thở nóng rực lướt nhẹ qua đỉnh đầu cô, làm mái tóc con trước trán lay động.
Chỉ là một ngón tay tiến đến gần d** tai trái, thế nhưng như thể dòng điện chạy qua toàn thân, tê dại từ tai đến tận tim, lan khắp từng tế bào khiến cô khó thở.
Nhưng anh vẫn dừng ở đó, ngón tay không chạm vào, hơi thở cũng không tiến gần thêm.
Chỉ có chiếc bông tai cô đang đeo — bị hơi ấm ngón tay anh lướt qua, nhẹ nhàng rung động theo nhịp, gần như đồng điệu với từng nhịp tim cô.
"Bị tóc vướng vào rồi." Anh nhẹ nhàng nói, lời giải thích nghe rất hợp lý. Nhưng ánh mắt thì lại quá rõ ràng — rõ đến mức…
Nam Tịch khẽ rùng mình, trong đầu bỗng bật ra một hình dung hoàn hảo đến đáng sợ.
— Như thể cô là món mỹ vị thượng hạng nào đó.
Nhưng khoảnh khắc ấy ngắn ngủi đến mức như ảo giác.
Khi hoàn hồn lại, người đứng trước mặt vẫn là người đàn ông ấy – điềm đạm nho nhã, tác phong đúng mực, ánh mắt nhàn nhạt như chưa từng có gì xảy ra.
Nam Tịch nhìn theo bóng anh rời đi, không dám hé lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!