Chương 13: (Vô Đề)

Đêm đó, Nam Tịch ngủ rất chập chờn.

Đã lâu rồi cô không gặp lại giấc mơ ấy — trong căn nhà mục nát tối tăm không thấy ánh sáng, không khí quanh mũi ngập mùi ẩm mốc và phân hủy.

Nền đất lạnh toát, cô chỉ có thể dựa sát vào người bên cạnh để sưởi ấm, trên người còn đắp thêm chiếc áo khoác duy nhất của cậu ấy.

Cô hỏi cậu có lạnh không, giọng thiếu niên đã khàn vì lạnh vẫn dịu dàng dỗ dành:

"Anh là con trai, không sợ lạnh."

Mãi sau này cô mới biết — con trai cũng biết lạnh.

Trì Chiêu Minh mỗi mùa đông đều quấn mình như cái kén, còn thò đôi tay lạnh ngắt vào cổ áo khoác lông của cô, run lên mà không dám rút ra.

Trong mơ, cô thấy đôi chân đã mất khả năng di chuyển của thiếu niên năm ấy, thấy cảnh cậu dùng chiếc ghế đập vào đầu kẻ buôn người, rồi thấy cả lần đầu tiên — cũng là lần duy nhất — cậu nổi giận quát cô, hét lên:

"Chạy mau!"

Cô cắm đầu chạy không màng sống chết, đến khi kiệt sức, toàn thân ướt đẫm mồ hôi mà choàng tỉnh.

Làn da như bị nghẹt thở, từng tế bào đều thiếu dưỡng khí. Nam Tịch tắt lò sưởi trong phòng, kéo rèm cửa ra.

Trời vẫn tối om. Từng giọt mưa nhỏ gõ lên lớp kính, tụ lại thành dòng. Xa xa là ánh đèn đường mờ mờ ven trục chính của trang viên, suốt đêm không tắt.

Cô nhìn ánh đèn ấy — thứ đang chiếu sáng cho đêm tối mịt mùng — rồi bất giác nhớ tới lời Ngụy Dật Minh từng nói về Trì Cẩn Dư: "Cô độc." Nhưng sau đó cô lắc đầu, cố xua tan ý nghĩ.

Nửa đêm mà lại nhớ đến một người đàn ông — đúng là không có gì hay ho.

Nam Tịch tiếp tục nhìn đăm đăm vào ánh sáng ngoài kia, để đầu óc trống rỗng, chẳng nghĩ gì, chẳng nhớ gì.

Đến khi hơi lạnh ngấm vào da thịt, cô mới vào phòng thay chiếc áo khoác lông mỏng rồi xuống lầu.

Cơn ác mộng khiến cơ thể cô tiêu hao quá nhiều năng lượng, giờ có chút đói bụng.

Dì Trần đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.

Chỉ cần cô chủ ở nhà, dì Trần luôn dậy từ ba, bốn giờ sáng để chuẩn bị bữa sáng thật tươm tất và đầy đủ dinh dưỡng.

"Dì ơi, con không muốn ăn cháo đâu, đừng hầm canh nữa." Nam Tịch uể oải tựa vào quầy bar, rót một ly nước, "Làm mì bò cay đi, con thèm ăn cay."

Dì Trần ngạc nhiên: "Sáng sớm mà con ăn món nhiều dầu mỡ vậy hả?"

"Dạ." Nam Tịch không cho thương lượng, ngồi lên ghế cao, xoay người mở giá đỡ đặt điện thoại, bật video xem.

Kỳ Thư Ái mấy hôm nay không cập nhật gì mới, chẳng biết lại đang âm mưu "đại chiêu" gì nữa.

"Con dậy sớm thế." Dì Trần vừa nhào bột vừa nhìn cô mấy lần, thấy sắc mặt cô hơi kém, liền dè dặt hỏi: "Lại gặp ác mộng hả?"

Nam Tịch gục đầu xuống mặt bàn, khẽ Dạ một tiếng.

Dì Trần vào nhà họ Nam làm giúp việc từ năm mười tám, mười chín tuổi, thoắt cái đã hai mươi năm. Nam Tịch cũng từ đứa bé còn bú sữa lớn thành thiếu nữ xinh đẹp. Trong mắt dì, cô chẳng khác nào con gái ruột.

Nhìn cô gái nhỏ gầy gò, phờ phạc tựa vào bàn, dì Trần xót xa nói:

"Phải chi năm đó không xảy ra chuyện đó thì tốt biết mấy."

"Qua rồi mà, con mấy năm nay cũng không mơ thấy nữa rồi." Nam Tịch chuyển sang kênh của một blogger chuyên làm video hài nhảm.

Đúng là rất nhiều năm rồi. Cô gần như quên sạch ký ức bị bắt cóc khi mới năm tuổi. Mãi đến hôm đó, khi ngửi được mùi hương quen thuộc từ người Trì Cẩn Dư, đoạn ký ức đó mới bị đánh thức trở lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!