Nam Tịch ngơ ngác nhìn sang, nhưng khi bắt gặp ánh mắt chân thành đến mức khiến người ta bối rối ấy, cô lại như bị điện giật mà quay mặt đi.
Một sự chân thành quá đỗi xa lạ, khiến cô thấy hoang mang.
Trì Chiêu Minh chưa từng theo đuổi cô.
Hai người là thanh mai trúc mã, ai cũng biết mối quan hệ giữa họ là do hai bên gia đình ngầm thừa nhận.
Đến tuổi có thể yêu đương, Trì Chiêu Minh ra ngoài hay đùa: "Đây là vợ tôi." Ban đầu chỉ là nói chơi, nhưng nói mãi thành thật lúc nào không hay.
Lúc mới bắt đầu, Nam Tịch từng thấy lấn cấn. Mối tình này quá thuận theo lẽ thường, giống như thiếu đi chút rung động nên có. Nhưng Trì Chiêu Minh biết cách dỗ dành, khi chỉ có hai người thì luôn làm cô vui vẻ, lâu dần… cô cũng không để tâm đến nhiều chi tiết nữa.
Anh ta không dẫn cô đi ăn ở những nơi nhỏ xinh yên tĩnh, toàn rủ đám bạn rồi kéo cô đi theo. Anh ta không để ý cô thích gì, càng không âm thầm chuẩn bị những điều bất ngờ cho cô. Anh ta chưa từng mở cửa xe cho cô, chưa từng cúi người nhường bước, càng không xem cô là công chúa mà nâng niu.
Từng có lúc Nam Tịch cho rằng như vậy mới là đặc biệt — người người xem cô là công chúa, chỉ có Trì Chiêu Minh xem cô là một cô gái bình thường.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, chỉ thấy đầy rẫy những tủi thân khó gọi thành lời.
Sống mũi cô bỗng cay xè.
Cô chợt nhận ra, mình chưa từng được ai đối xử một cách nghiêm túc, trân trọng, có phần lễ nghi như thế.
Ánh nhìn cô rơi xuống chiếc nhẫn trơn trên ngón trỏ tay trái của Trì Cẩn Dư, ánh sáng phản chiếu lấp lánh, khiến tim cô cũng run theo.
Trì Cẩn Dư nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt cô.
Anh nhẹ giọng:
"Nếu em thấy cưới là quá vội, mình có thể bắt đầu từ việc tìm hiểu."
Ngừng một chút, anh nói thêm:
"Anh không có ý thúc ép cũng không muốn tạo áp lực. Em đừng căng thẳng."
Nam Tịch khẽ thở ra, ngẩng đầu mỉm cười:
"Cảm ơn anh."
Dù không hẳn là vì thích, nhưng cách Trì Cẩn Dư luôn tôn trọng cô — vừa đủ, không gượng ép — đã khiến cô cảm thấy nhẹ lòng.
Như thể… con người anh vốn là như vậy.
Ngụy Dật Minh từng nói, Trì Cẩn Dư là người "quang minh lỗi lạc". Giờ phút này, Nam Tịch thấy câu ấy quả thực rất đúng.
Đêm hôm ấy – một đêm đầy mơ hồ và ám muội – những lời cô nói khi say, những hành vi mất kiểm soát, Trì Cẩn Dư chưa từng nhắc lại. Càng không hề lợi dụng để tiến thêm một bước.
Cho dù Trì Cẩn Dư có nói một câu như: "Chúng ta từng hôn nhau, từng ôm nhau, từng ngủ chung một giường rồi, còn giữ kẽ gì nữa?" — thì trong xã hội hiện đại "tình yêu ăn liền" này, đặc biệt trong cái giới quan hệ nam nữ phức tạp và bẩn thỉu đó, cũng chẳng phải chuyện gì lạ.
Nhưng anh không nói.
Buổi hòa nhạc bắt đầu, đoạn đối thoại ngắn giữa họ cũng khép lại tự nhiên. Nam Tịch yên lặng, chuyên tâm tận hưởng buổi thính phòng đậm chất nghệ thuật.
Đến gần cuối chương trình, Trì Cẩn Dư rời khỏi chỗ ngồi một lúc.
Lúc khán giả bắt đầu lục tục đứng dậy ra về, cô nhận được tin nhắn từ anh:
[Xin lỗi, anh có chút việc. Anh đợi em ở sảnh lớn.]
[Ngoài lạnh lắm, đừng ra ngoài. ]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!