Chương 111: Phiên ngoại: Kỳ Thư Ái X Bạc Thận (9)

Nụ hôn chỉ thoáng chạm rồi rút.

Cô vừa muốn lui lại, liền bị anh vòng tay giữ chặt lấy eo, ngón tay nâng cằm cô lên, ép cô đối diện.

"Vậy là có ý gì đây?"

Bạc Thận cố tình hỏi trong khi thừa biết.

Hơi thở anh lướt nhẹ qua má, làm Kỳ Thư Ái nóng bừng như có ai áp bàn ủi lên mặt, tim như nồi cháo đang sôi ùng ục, bị anh khuấy một cái là trào ra hết.

Cô cứng miệng:

"Chỉ là… cảm ơn anh thôi."

Không phải lần đầu cô được người ta tổ chức sinh nhật, nhưng những lần trước đều là tiệc rình rang hoành tráng.

Năm nay công việc quá nhiều, không chỉ huỷ bữa tiệc, bản thân cô suýt nữa cũng quên mất sinh nhật chính mình.

Một bất ngờ âm thầm như tối nay—là lần đầu tiên.

"Kỳ Thư Ái, em đúng là cứng đầu."

Hơi thở anh phớt qua bờ môi cô, chừng như cố tình không chạm, giọng khàn khàn rút dài, vương mùi ái muội:

"Nhưng anh lại mê cái kiểu cứng đầu ấy của em."

Tim đập quá nhanh, không thể dừng lại được, cô chỉ đành mặc cho mình tan chảy trong lồng ngực nóng rực ấy, lẩm bẩm nhỏ xíu:

"Bạc Thận, anh giống một tên sở khanh."

"Vậy à?"

Anh cười nghiêng ngả, giọng lười biếng đầy tà khí.

"Các cô gái chẳng phải đều mê kiểu đàn ông sở khanh sao?"

Tay cô giơ lên định đấm thì bị anh nắm lấy, kéo tới bên môi, đặt một nụ hôn trang trọng lên mu bàn tay.

"Anh là kiểu người sống tùy hứng, không khéo giữ khuôn phép. Nhưng anh hứa, với em—anh là thật lòng."

"Nếu em không tin, thì cứ từ từ thử nghiệm."

Anh có vẻ là kiểu đàn ông không đáng tin, phóng khoáng, sống như thể chẳng mấy khi nghiêm túc.

Nhưng suốt hơn trăm ngày ở Bội Duệ, bao nhiêu lần anh âm thầm thức khuya cùng cô, cùng đèn sáng trong văn phòng, tất cả đều là minh chứng rõ ràng nhất cho thứ chân thành và cố chấp ẩn sau lớp vỏ bất cần ấy.

Cô khẽ nhắm mắt, chủ động chạm nhẹ môi anh.

Anh vòng tay ra sau gáy cô, dịu dàng dẫn dắt, rồi dần dần sâu hơn, cuối cùng cuốn trọn, khuấy lên hồ nước mùa xuân đang phẳng lặng.

Kỳ Thư Ái mềm nhũn trong lòng anh, không còn chút sức lực nào để đứng vững, hoàn toàn phải dựa vào cánh tay rắn chắc ấy siết chặt cô vào lòng.

Gió lạnh giữa đêm khuya không thể làm dịu nhiệt độ cháy bỏng trong tim hai người.

Khi nụ hôn dần lắng xuống, anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt như phủ sương, long lanh:

"Có thể cho anh… chuyển thành chính thức được chưa?"

Cô gắng sức th* d*c, chưa kịp nói, cằm đã bị anh nắm lấy lần nữa, một nụ hôn nữa lại phủ xuống—lần này là lời tuyên bố không lời, quyền sở hữu, lời thề ngầm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!