Chương 11: (Vô Đề)

Trì Tiên Sinhì: [Được, tối mai anh qua đón em.]

Sau cơn xúc động nhất thời, Nam Tịch nhìn đoạn hội thoại trên màn hình, cứ cảm thấy có gì đó sai sai.

Như thể cô mở to mắt mà tự nhảy vào một cái hố vậy.

Cô lắc đầu, cố phủi bỏ cảm giác kỳ lạ đó.

Hôm sau, Nam Tịch chọn một chiếc váy dài ôm dáng màu tím khoai môn. Vải là loại gấm dệt kim có giá năm con số một mét, được đặt may thủ công bởi thợ may lâu năm ở Giang Nam, người quen thân với bà ngoại cô. Nghe nói tổ tiên của nhà đó từng là thợ chuyên làm long bào trong cung, nhiều kỹ nghệ được truyền lại từ đời này sang đời khác, người ngoài không dễ gì học được.

Gấm dệt ánh sắc trầm và sang, mang khí chất quý tộc phương Đông, nhìn vào như ánh vàng lấp lánh. Nhưng chiếc váy lại được cắt may theo kiểu dáng trẻ trung duyên dáng, hoàn toàn không có cảm giác đứng tuổi.

Chuyên viên trang điểm nhìn không rời mắt: "Trang phục này chắc chỉ có Nam tiểu thư mới "cân" được, quá kén thần thái luôn á."

Nam Tịch chỉ khẽ cười xem như đáp lại. Điện thoại báo có tin nhắn từ Trì Cẩn Dư: [Vừa họp xong, còn chút việc nữa, chắc khoảng sáu giờ tới.]

Bây giờ mới hơn bốn giờ.

Cô nhắn lại một chữ "Được", rồi quay sang nhìn hộp trang sức đặt trên bàn. Bên trong là những bộ thiết kế độc quyền, phối trọn bộ: "Tôi nên đeo ngọc trai hay ngọc bích?"

Chuyên viên trang điểm vẫn tập trung cuốn tóc cho cô: "Cô đeo cái nào cũng đẹp hết, chọn cái mình thích đi."

Người quen làm lâu rồi sẽ không đưa ra ý kiến, bởi có nói cũng vô ích. Cô luôn có gu riêng, thẩm mỹ trong giới cũng thuộc hàng đỉnh cao, phối đồ lúc nào cũng độc đáo mà không quê mùa.

Chỉ là… cô hơi bị "khó chọn".

Đồ đẹp nhiều quá, thật sự khó mà quyết được.

"Chọn bộ ngọc trai vàng Nam Dương này đi." Nam Tịch hài lòng cầm lên. Những hạt ngọc trai vàng đậm hiếm thấy, viên nào cũng trong trẻo bóng mịn, không một tì vết, sờ vào mát như lụa, "Là quà sinh nhật hai mươi tuổi bà tặng."

Cô cũng có ngọc trai Venus màu trắng của Úc – giá còn đắt hơn, nhưng sắc vàng này lại hợp với lớp trang điểm và chiếc váy hôm nay hơn.

Chuyên viên trang điểm mỉm cười: "Buổi hẹn tối nay chắc quan trọng lắm?"

"Không phải hẹn hò." Cô nghiêm túc giải thích, "Là buổi hoà nhạc của nghệ sĩ piano tôi thích nhất."

Mỗi lần đi nghe Maxim biểu diễn, cô đều ăn mặc thật chỉn chu, lần này cũng vậy.

Chỉ khác là, lần này có người đi cùng.

Hai mươi năm quen biết, yêu nhau ba năm, vậy mà Trì Chiêu Minh chưa từng đi cùng cô nghe nhạc. Anh ta luôn nói mấy thứ tao nhã này anh ta không cảm được, đi cũng chỉ mất thời gian – như thể thời gian của anh ta quý báu lắm.

Nhưng thật ra anh ta chỉ đang tiêu xài tuổi trẻ một cách vô nghĩa, nói trắng ra là… chẳng buồn đi cùng cô.

Ánh mắt trong gương thoáng sáng lên, Nam Tịch vội dập tắt suy nghĩ, không muốn lãng phí thêm giây nào cho thứ xui xẻo đó.

Chỉ là… gương mặt thư sinh đĩnh đạc của Trì Cẩn Dư lại lướt qua trong đầu cô.

Đôi mắt phượng cụp xuống, ánh nhìn dịu dàng.

Thời gian của anh ấy mới thật sự đáng quý.

Với những người như vậy, thứ rẻ nhất chính là tiền. Còn thời gian – và tấm lòng – mới là hiếm có.

Trì Cẩn Dư nói sáu giờ đến, không lệch một giây. Sáu giờ đúng, anh nhắn: [Anh đang ở bãi đậu xe tầng hầm khu Vân Cung.]

Nam Tịch quay một vòng trước gương, kiểm tra lần cuối từ quần áo, trang sức cho đến kiểu tóc, trang điểm, rồi mới ra ngoài.

Thang máy riêng dẫn thẳng xuống hầm xe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!