Chương 109: Phiên ngoại: Kỳ Thư Ái X Bạc Thận (7)

Kỳ Thư Ái nghẹn một hơi trong lồng ngực, không thở nổi.

Cô nhìn thẳng vào ánh mắt sáng như sao, pha chút trêu ghẹo của người đàn ông trước mặt — nhưng rồi ánh mắt đó lại dịu dàng mềm mại, làm tim cô đập rộn lên, không thể khống chế.

Tài xế quay đầu hỏi đi đâu, cô hơi do dự một chút rồi mới đọc địa chỉ.

Tài xế là một chú đầu trọc thân thiện, vừa lái xe vừa ngân nga theo giai điệu của chương trình radio tình cảm đang phát trên xe, thỉnh thoảng còn liếc nhìn hai người qua gương chiếu hậu.

Trai tài gái sắc, ngồi cạnh nhau như một đôi trời sinh, nhưng lại như cách biệt bởi sông Ngô sông Hán.

Kỳ Thư Ái chăm chú nhìn điện thoại, nhắn tin dặn dò Kỳ Thịnh. Bạc Thận thì cứ thỉnh thoảng liếc nhìn cô.

Giọng phát thanh viên trong radio đang nói những câu đầy tình cảm, như thể đang bình luận về chính họ. Trong đầu tài xế tự động dựng lên một đoạn phim tình yêu đầy trắc trở.

Người chú nhiệt tình ấy hắng giọng một cái, rồi lên tiếng khuyên răn:

"Thanh niên à, yêu đương là phải biết thấu hiểu lẫn nhau. Có gì không vừa ý thì cứ từ từ mà nói chuyện."

Kỳ Thư Ái vừa mở miệng phản bác:

"Chúng tôi không phải—"

"Cảm ơn chú đã nhắc nhở ạ."

Bạc Thận đã nhanh tay chặn ngang.

Hai người cùng đồng thanh trả lời khiến Kỳ Thư Ái lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn anh một cái.

Chú tài xế thấy vậy lại cười vui vẻ:

"Cậu làm bạn gái giận rồi hả?"

Kỳ Thư Ái phản bác:

"Tôi không phải bạn gái anh ta."

"Đúng là chưa phải bạn gái."

Bạc Thận thu lại vẻ cợt nhả, ánh mắt nhìn cô đầy nghiêm túc. "Vì cô ấy chưa đồng ý."

Tài xế ngạc nhiên buột miệng:

"Vậy thì càng phải cố lên mà theo đuổi chứ!"

Bạc Thận đáp nhẹ như không:

"Nhất định rồi."

Mặt Kỳ Thư Ái bỗng nóng bừng, cô lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chẳng bao lâu sau, điện thoại cô chợt rung lên. Cô theo phản xạ cúi đầu xem màn hình.

Ánh sáng điện thoại hiện lên một tin nhắn — là người bên cạnh gửi đến.

[Nếu tôi theo đuổi em, có khả năng không?]

Ngực cô nóng ran, ngón tay bất giác vuốt nhẹ màn hình. Mái tóc rũ xuống, che khuất đôi tai ửng đỏ.

Khoảng cách chưa đến một mét, mùi hương nhè nhẹ từ người bên cạnh len vào — là hương gỗ lạnh, nhẹ như không khí rừng sớm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!